Vương Mệnh

Chương 389


Hoài Châu.

Thúy Vi đảo.

Thúy Vi Địa hạ thành.
Giang Phong cùng Long nhi, Lân nhi, Mizu, Nori và Masashi sát quái luyện cấp.

Đương nhiên chủ yếu là bọn Mizu, còn Giang Phong và Long nhi chỉ có mặt cho vui thôi.

Giang Phong là thượng vị thần, Long nhi là hạ vị thần, sát bán thần quái vật chẳng mang lại bao nhiêu kinh nghiệm trị.

Trong khi đó thì bọn Mizu sát quái rất là hăng hái.

Có mục tiêu, có động lực tự nhiên làm tăng tính tích cực của mọi người.
Theo lẽ thường, bọn Mizu chỉ là người chơi bình thường, không phải thần giai, sát bán thần quái vật rất khó khăn (người phàm sát thần đương nhiên khó khăn rồi).

Có điều bọn họ đều có thần giai tọa kỵ do Giang Phong tặng cho, nhờ tọa kỵ hỗ trợ nên việc sát quái dễ dàng hơn nhiều.

Trước đây Lân nhi cũng nhờ thế mà tích lũy đủ kinh nghiệm trị để thành thần.
Bùng.
Sau một đại chiêu, Nori sát tử một bán thần Thạch tượng quái.

Bạch quang lóe lên, một dấu hiệu của việc thăng cấp.

Nhưng lần này không chỉ có thế.

Tiếp sau bạch quang là đến hồng quang, thanh quang, hoàng quang rồi hắc quang, ngũ sắc hào quang lần lượt lóe lên, vây lấy Nori.

Lân nhi nói :
- Nori cô cô tiến giai rồi đấy !
Mizu nghe nói, ngừng tay lại, quay sang hỏi :
- Nori.

Cậu thế nào rồi ? Tiến giai rồi hả ? Thành thần rồi phải không ?
Giang Phong thấy thế chỉ khẽ lắc đầu, giúp Mizu tiêu diệt quái vật đang đánh dang dở.

Đang đánh quái mà bỏ ngang như thế, quái vật phản kích thì rất nguy hiểm.

Long nhi nói :
- Mizu cô cô sao đang đánh nhau lại bỏ ngang thế ? Nguy hiểm lắm đó nha !
Mizu ngượng ngùng nói :
- Cô cô quan tâm Nori mà thôi.
Trong khi đó, Nori sau một lúc ngẩn người, chợt hoan hỉ nói :
- Ca ca.


Tiểu muội tiến giai rồi.

Mizu, Masashi.

Tớ thành thần rồi nha.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Chúc mừng hiền muội.

Mizu, Masashi.

Cố gắng lên.

Sau khi tiến giai rồi.

Tiểu huynh sẽ đưa mọi người lên thượng giới chơi.
Mizu cao hứng hoan hô, rồi quay lại tiếp tục sát quái luyện cấp.

Có Giang Phong và Long nhi ở bên cùng chuyện trò, mọi người cũng không thấy buồn chán.

Đặc biệt là Long nhi, lúc nào cũng luôn đem lại niềm vui cho mọi người.
Bùng.

Bùng.

Bùng.
Mọi người liên tục công kích.

Thạch tượng quái liên tục tử vong.

Bọn Mizu thu được kinh nghiệm trị ngày càng nhiều.

Tuy mỗi lần thu được không nhiều, nhưng tích tiểu thành đại, cuối cùng cả Mizu và Masashi đều tiến giai thành thần.

Trong lúc cả bọn hoan hô vui vẻ, Giang Phong xoa đầu Lân nhi khen ngợi :
- Lần này mọi người tiến giai, Lân nhi có công lao lớn nhất đó nha !
Lân nhi ngượng ngùng gãi đầu :
- Lân nhi có biết gì đâu !
Masashi cũng nói :
- Phải đó nha.

Lân nhi công lao lớn nhất.

Ca ca phải trọng thưởng cho Lân nhi mới được.

Giang Phong khẽ cười, nói :
- Đương nhiên rồi.

Lân nhi muốn có gì nè ?
Lân nhi gãi đầu nói :
- Sư phụ ơi.

Lân nhi đã có tọa kỵ này, đã có sủng vật này, đã có vũ khí trang bị tốt, đã có nhiều tuyệt kỹ nữa.

Lân nhi không cần gì nữa đâu ạ ?
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Sư phụ phân cho con một nước để con làm vua, chịu không nào ?
Lân nhi lắc đầu nói :
- Thôi sư phụ ơi.

Làm vua mệt lắm.

Lân nhi mỗi ngày chỉ chơi được vài giờ thôi hà ! Lân nhi mà làm vua sẽ bỏ bê việc triều chính, trở thành hôn quân mất.

Lân nhi không muốn trở thành hôn quân đâu !
Giang Phong khẽ cười, nói :
- Thôi được rồi.

Ghi công lại đó.

Sau này xem Lân nhi còn thiếu thứ gì thì sẽ thưởng công sau !
Mizu vội nói :
- Ca ca.

Bọn tiểu muội đã thành thần rồi.

Ca ca cũng phải thưởng cho bọn tiểu muội nữa đó nha !
Giang Phong bật cười hỏi :
- Được rồi.

Được rồi.

Tiểu huynh sẽ thưởng.
Mizu nói :
- Ca ca.


Đưa bọn tiểu muội lên thượng giới chơi đi.

Nghe mọi người nói trên thượng giới đặc biệt lắm.
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Mọi người bảo thượng giới đặc biệt thế nào nè ?
Mizu nói :
- Thượng giới có quang cảnh đẹp hơn này, khắp nơi đều là thần thú này, thần binh thần tướng rất lợi hại này, bảo bối rất nhiều này.
Giang Phong bật cười.

Gì chứ chuyện ‘bảo bối’ rất nhiều thì không thể nào tin được.

Chẳng phải rất nhiều người chơi vẫn than phiền trang bị vũ khí trên thượng giới quá hiếm đó sao.

Giang Phong không biết rằng ‘bảo bối’ ở đây chính là : bất cứ thứ gì trên thượng giới đều là ‘bảo bối’, chẳng hạn như thanh phế đao công kích +1, trong mắt Giang Phong là phế đao, nhưng đối với nhiều người khác cũng là ‘bảo bối’.

Thật là người no đủ chẳng biết tâm tình kẻ thiếu thốn.
Mizu lại giục :
- Ca ca.

Khi nào đưa bọn tiểu muội lên thượng giới chơi ?
Cả bọn Nori và Masashi cũng nhìn Giang Phong chờ đợi.

Mizu lại nói thêm :
- Bọn tiểu muội mà lên được thượng giới, Akihiro ca ca và Masaru ca ca sẽ ghen tỵ cho mà xem.
Hai người bọn Akihiro dù đã tiến giai thành thần trước bọn Mizu, nhưng bọn họ cũng như những người bình thường khác, phải tiến giai đến trung vị thần thì mới có thể phi thăng thượng giới.

Chỉ có Giang Phong mới có cách khiến cho người mới chỉ là bán thần vẫn có thể lên được thượng giới (không phải phi thăng), và đó là đặc thù năng lực của chủ thần.

Mặc dù Giang Phong chỉ mới là chuẩn chủ thần, tức chỉ mới là lĩnh chủ, chưa trở thành quốc chủ của một Thần quốc, nhưng cũng đã có được một số năng lực của chủ thần, trong đó có “Cánh cửa không gian”.
Giang Phong nghe Mizu nói thế, mỉm cười bảo :
- Hiền muội muốn lên thượng giới lúc nào cũng được hết.

Nhưng dù sao cũng đã đến đây rồi, chúng ta xuống Địa hạ thế giới xem thử !
Masashi vội nói :
- Phải đó.

Xuống Địa hạ thế giới xem thử đi.
Thế là Giang Phong dẫn cả bọn đi xuống Địa cung ở tầng dưới nữa, rồi theo bí mật thông đạo đi xuống Địa hạ thế giới.

Bọn Mizu lần đầu đi xuống dưới này, khi nhìn thấy những kiến trúc kiểu tây phương với những mái tháp cao vút, không khỏi ngẩn người.

Sau một thời gian phát triển, Minh Châu Ma pháp tháp đã trở thành một thành trấn phồn hoa.

Vũ khí trang bị của Ải nhân đại sư nổi tiếng xa gần.

Rất nhiều người chơi từ Bắc bộ bình nguyên cũng không ngại đường xa tìm đến đây nhờ Ải nhân đại sư lường thân chế tạo trang bị cho.

Ngoài ra, các Cao cấp Thương điếm ở đây cũng rất thu hút khách hàng giống như ở Nguyên Thành vậy, mặc dù thương phẩm không phong phú bằng.
Trong lúc bọn Mizu đi dạo quanh đấy, Giang Phong lên đỉnh tháp nghe Aslan Laurance báo cáo tình hình.

Sau khi nghe báo cáo sơ bộ về tình hình Minh Châu Ma pháp tháp cũng như ở Bắc bộ bình nguyên (biết được từ những người chơi đến đây), Giang Phong chợt hỏi :

- Tình hình viễn cổ di tích thế nào rồi ?
Aslan Laurance cung kính nói :
- Hồi bẩm Đại nhân.

Ở đó vẫn nhộn nhịp như trước đây.

Thỉnh thoảng vẫn có người có thu hoạch, tuy nhiên đều là tiểu bảo bối cả.
Đối với một vị bát giai đại ma đạo sư, không phải thần khí đều là tiểu bảo bối, tiểu vật phẩm, cho dù có là hoàng kim trang bị hay ngọc khí trang bị.

Bát giai đại ma đạo sư đã ngang hàng với Tôn sư ở Đông phương môn phái rồi.

Cửu giai thánh ma đạo sư (pháp thánh) tương đương Đại Tôn sư, đôi khi tương đương bán thần.

Còn thập giai thần ma đạo sư (pháp thần) đã là hạ vị thần, tối thiểu cũng là đỉnh giai bán thần.
Đối với viễn cổ di tích, Giang Phong thu được bảo bối rồi thôi, không tiếp tục can thiệp đến nữa.

Việc gì cũng nên vừa vừa phải phải.

Nếu một mình Giang Phong ôm hết bảo bối ở viễn cổ di tích, thế nào cũng xúc động hệ thống, khiến cho hệ thống tiến hành điều chỉnh, hạn chế bớt thực lực của Giang Phong để bảo đảm sự cân bằng cho trò chơi.

Bao giờ cũng vậy, trong trò chơi, hệ thống vẫn luôn luôn lớn nhất.

Và trò chơi cần có cân bằng mới tồn tại lâu dài được.

Giang Phong có thể kiếm tiền, phát triển thế lực trong giới hạn cho phép, không bao giờ dám vượt quá giới tuyến.

Thế lực của Giang Phong trong trò chơi so với những người chơi khác là quá hùng hậu, nếu Giang Phong cùng những người chơi khác tranh hùng tranh bá, thế nào hệ thống cũng sẽ điều chỉnh để cân bằng trò chơi, ví dụ như giáng thiên tai nhân họa làm vương quốc của Giang Phong kiệt quệ, hay cho phản tặc nổi dậy, ngoại quốc xâm lăng chẳng hạn.

Trong khi đó, Giang Phong khôn khéo hơn, không đặt thế lực của mình trong bình diện người chơi, mà đưa lên ngang hàng với các NPC đại thế lực, cùng các NPC đại thế lực tranh đấu.

Lúc đó, thế lực của Giang Phong tương đối yếu, hệ thống không cần điều chỉnh nữa.
Giang Phong chỉ ở trên đỉnh tháp chưa đến nửa giờ là bọn Mizu đã đến tìm.

Ở đây chỉ là một tiểu trấn, không thể nào phồn vinh như Nguyên Thành hay An Phú Thành, chẳng có nhiều chỗ để tham quan, chỉ vì mới lạ nên bọn Mizu mới hiếu kỳ, đi xem cho biết.

Xong đâu đấy, mọi người cùng quay lại Thúy Vi đảo, Giang Phong ghi tên bọn Mizu vào danh sách thuộc thần của Văn Đức lĩnh địa, sau đó mới gọi ‘Cánh cửa không gian’ ra, đưa mọi người lên Văn Đức Thành.

Chỉ có Giang Phong và chúng thuộc thần của Văn Đức lĩnh địa mới có thể đi qua ‘Cánh cửa không gian’ đó, người khác thì không thể.
Cẩn tắc vô ưu !
Trình Tử hữu vân :
"Nhân vô viễn lự,
Tất hữu cận ưu.
Cẩn tắc vô ưu,
Nhẫn tắc vô nhục."
Tạm dịch :
Trình Tử có nói :
Kẻ không biết lo xa,
Ắt sẽ có buồn gần.
Cẩn thận thì khỏi lo,
Nhẫn nhịn thì khỏi nhục.

Bình Luận (0)
Comment