Vương Mệnh

Chương 40


An Phú Trấn …
Bến thuyền lúc này thuyền bè tấp nập, 10 chiếc tiểu thuyền đậu san sát.

Thuyền câu ngược xuôi vô cùng nhộn nhịp.

Thiếu niên nhìn quanh với vẻ hiếu kỳ.

Nơi đây khác hẳn những thôn trấn mà thiếu niên từng đi qua trước đây.

Khắp nơi toàn là NPC, không có người chơi nào cả.

Dân chúng ai nấy đều cần mẫn hăng hái làm việc của mình, trị an vô cùng tốt.
Giang Phong vừa bước lên bờ, chợt thấy An An và Long nhi từ trên trấn chạy xuống, theo sau là đám hộ vệ.

Long nhi còn quá nhỏ, chạy lon ton phía sau An An, hớn hở gọi :
- Ba ba.

Ba ba về rồi.
Giang Phong rảo bước nhanh tới, bế Long nhi lên, âu yếm nói :
- Long nhi sao lại xuống đây ?
Long nhi dựa đầu vào lòng Giang Phong, nũng nịu nói :
- Long nhi đi đón ba ba.

Long nhi nhớ ba ba.
Giang Phong mỉm cười :
- Long nhi ngoan lắm.
Đoạn quay sang An An hỏi :
- An An đến đây khi nào thế ?
An An vui vẻ nói :
- Ông nội nói cho An An biết ca ca làm viện trưởng nên An An đòi ông nội dẫn đến đây thăm ca ca.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Vậy ra ông nội của An An cũng đến phải không ?
An An nói :
- Phải đó.

Ông nội hiện đang ở Học Viện nói chuyện với Hồ lão tiên sinh.

Hai người họ là bạn cũ đó.

Thấy thiếu niên cũng đã lên bờ, Giang Phong gật đầu nói :
- Chúng ta đến Học Viện.
Giang Phong bế Long nhi đi sang Nhà tạo thuyền gần đó, lệnh thợ mộc đóng thêm 10 tiểu thuyền nữa, sau đó dẫn An An, thiếu niên pháp sư và năm gã thôn dân Yên Hạ thôn cùng đến Học Viện.

Quang cảnh nhộn nhịp tráng lệ của trấn khiến thiếu niên và mấy gã thôn dân hiếu kỳ nhìn ngó khắp nơi.

Thiếu niên đã từng đến châu thành, nhưng vẫn cảm thấy các kiến trúc của châu thành tuy có rộng lớn nhưng cũng không tráng lệ bằng ở đây.
Vì Long nhi hiện đang theo học nên trước cửa Học Viện có 4 tên sĩ binh đứng gác, giữ gìn trật tự.

Bước vào trong, quang cảnh của Học Viện lại khiến thiếu niên một lần nữa kinh ngạc ngẩn người.

Hoa viên xinh đẹp, lâu các cao ngất, đình viện san sát, cảnh quan hùng vĩ tráng lệ nhưng vẫn không kém phần uy nghiêm cao nhã.

Kiến trúc này ngay cả thành thị cũng không có.
Giang Phong gọi một thầy đồ đến đưa thiếu niên và mấy gã thôn dân đi bố trí chỗ ăn ở nghỉ ngơi.

Bọn họ trở thành học viên và thầy đồ của Học Viện nên sẽ phải sinh hoạt ở đây.

Sau đó, Giang Phong bế Long nhi, cùng An An đi đến viện trưởng lâu.
Viện trưởng lâu có 4 tầng, là kiến trúc chỉ thấp hơn lâu các trong Nha Phủ.

Tầng trên cùng là nơi nghỉ ngơi của viện trưởng.

Tầng dưới là nơi nghiên cứu, với một tiểu thư viện nho nhỏ.

Tầng dưới nữa là các phòng làm việc.

Dưới cùng là khách sảnh.

Hiện ông nội của An An và Hồ lão phu tử đang chuyện trò ở phòng uống trà ở tầng trên cùng.
Giang Phong bước vào phòng nhìn ông nội của An An và Hồ lão phu tử, mỉm cười nói :
- Không ngờ ông với Hồ lão tiên sinh là bạn cũ của nhau.
Ông nội của An An cười a a, nói :
- Lão với lão quỷ này biết nhau từ thời mới chập chững biết đi.

Đã mấy chục năm rồi.
Giang Phong hỏi :
- Ông sẽ chuyển đến đây luôn hay vẫn ở Lục Hoa Trấn.
Ông nội của An An nói :
- Trên đó giờ sắp thành Lục Hoa Thành rồi.

Lão đến đây luôn, trên đó ồn ào quá.

Dù gì thì ở đây cũng có Hồ lão quỷ nói chuyện.

An An cũng có Long nhi chơi chung.
An An nói ngay :
- Phải đó.

An An ở đây chứ không về trên đó nữa đâu.

Ở đây vui hơn.
Ông nội của An An lại nói :
- Hồ lão quỷ giờ làm phó viện trưởng, cậu phải cho lão làm phó viện trưởng như lão quỷ đó mới được, nếu không lão cứ lên mặt trông thấy ghét.
Giang Phong cả mừng, chưa kịp đáp lời thì An An lại nói :
- Hồ lão tiên sinh thì có nhiều môn để dạy, còn ông nội thì dạy môn gì ?
Ông nội của An An gõ nhẹ đầu An An, nói :
- Ngươi thật là … Dù gì ông cũng có thể dạy “bổ ngư thuật” chứ bộ
An An nói :
- Là đánh cá chứ gì.

An An thấy dưới bến có rất nhiều thuyền câu nga.
Hồ lão phu tử phì cười, nói :
- Còn cái môn giữ nhà của lão thì sao.

Định chết đem theo luôn hay sao ?
Ông nội của An An hừ nhẹ, nói :
- Đương nhiên sẽ dạy, nhưng không phải gặp ai cũng dạy.

Thấy Giang Phong ngạc nhiên, Hồ lão phu tử nói :
- Giang lão đầu còn là tôn sư cấp thủy hệ pháp thuật đó.
Giang Phong cả mừng, nói :
- Vậy ông cũng sẽ cùng làm phó viện trưởng như Hồ lão tiên sinh luôn nhé.
Nói xong liền kích hoạt quyền hạn viện trưởng, bổ nhiệm Giang lão làm phó viện trưởng.

Xong đâu đấy, ông nội của An An cười ha ha nói :
- Hồ lão quỷ, giờ lão phải chia cho ta một nửa viện trưởng lâu rồi.
Hồ lão phu tử hừ khẽ, nói :
- Trong Học Viện thiếu gì lâu các, sao lão cứ phải ở đây.
Ông nội của An An nói :
- Ta cũng là phó viện trưởng, sao không thể ở đây được.

Nếu lão quỷ ngươi không thích ở chung thì cứ dọn ra ngoài.

Ta ở một mình càng rộng rãi.
Hai người quả là ưa tranh cãi, đả kích nhau.

Giang Phong lắc đầu, mỉm cười dàn hòa :
- Dù sao ở đây cũng rộng mà.

Bốn người cùng ở chung cũng đâu có sao.
Cả ông nội của An An và Hồ lão phu tử đồng hỏi :
- Bốn người ?
- Thì An An ở với ông nội, Long nhi ở với Hồ lão tiên sinh.
Hồ lão phu tử vuốt râu cười nói :
- Phải đó.

Bốn người ở vẫn còn rộng.
Rồi lão lại lẩm bẩm, nhưng cố ý không hạ giọng :
- Long nhi học ít lâu là xong, sẽ về Nha Phủ ở.

Lúc đó ta vẫn còn một nửa, còn Giang lão đầu, a a …
Ông nội của An An cũng không chịu kém :
- Khi Long nhi về Nha Phủ ở thì An An cũng qua đó để tiện chơi chung với Long nhi.

Phải không Long nhi.
Long nhi đang tròn xoe mắt lắng nghe mọi người nói chuyện, giờ nghe hỏi liền gật đầu, nói :
- Phải.

Long nhi thích chơi với An An.
Giang Phong cười thầm, nói :
- Giờ có một việc quan trọng cần bàn với nhị vị.
Hồ lão phu tử hỏi :
- Đại nhân.

Có việc gì thế ?
Giang Phong kể lại chuyện gặp bọn Thiên Long Bang khi nãy, rồi nói :

- Ta đã tuyên bố vĩnh viễn cấm cửa gã Long Nhị Thiếu Gia, đồng thời nếu người của Thiên Long Bang muốn gia nhập Học Viện thì yêu cầu nhân đôi.
Không ngờ ông nội của An An vừa nghe xong thì tức giận vỗ bàn nói :
- Thiên Long Bang gì đó là cái gì chứ.

Chỉ là một dân gian thế lực nho nhỏ mà cũng dám ngông cuồng ngạo mạn đến thế hay sao.

Dù là môn hạ Chiến Thần Điện cũng không thể ngạo mạn không xem ai ra gì như thế được.

Không được.

Chúng ta phải truyền thư khiển trách Vô Ảnh Kiếm.

Nếu không sẽ tổn hại uy danh của Học Viện ta.
Lần này Hồ lão phu tử không đả kích mà cũng nhất trí nói :
- Phải đó.

Lão với ta cùng liên danh truyền thư khiển trách Vô Ảnh Kiếm, buộc hắn phải có câu trả lời hợp lý.
Nói xong là làm ngay, hai lão hợp nhau soạn thư, cùng ký tên, rồi ông nội của An An lấy ra chiếc hộp có khắc truyền tống trận giống hệt chiếc hộp mà lão Hà Tổng trấn đã sử dụng trước đây, bỏ thư vào, khải động trận pháp.

Xem ra ông nội của An An không chỉ là pháp thuật tôn sư bình thường a.
Xong đâu đấy, Giang Phong lại kể chuyện của thiếu niên pháp sư và bọn thôn dân Yên Hạ thôn.

Hồ lão phu tử nói :
- Đại nhân yên tâm.

Việc của bọn họ ta với Giang lão đầu sẽ thu xếp.

Bảo đảm đến ngày mai là bọn họ có thể tốt nghiệp.
Hai lão đều là tôn sư cấp, chỉ cần 6 giờ học là có thể đào tạo ra sơ cấp kỹ năng, thêm 6 giờ nữa là lên trung cấp, và thêm 12 giờ sẽ thành cao cấp.

Đại sư cấp đào tạo sơ cấp 12 giờ, trung cấp cũng 12 giờ.

Cao cấp đào tạo sơ cấp 24 giờ.

Tính ra mỗi khóa học cũng đều là 24 giờ học như nhau.

Có điều thiếu niên pháp sư và bọn thôn dân Yên Hạ thôn không cần đào tạo đến cao cấp, nên chỉ đến ngày mai là có thể xong.

Bình Luận (0)
Comment