Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1014

Chương 1014

 

Nhưng Triệu Khương Lan lại giữ chặt lấy tay của hắn: “Đừng tránh!”

 

“Chúng ta có quen biết nhau đâu”

 

“Không, chúng ta quen”

 

Triệu Khương Lan nhìn chằm chằm hắn: “Hai ta không chỉ quen biết, mà còn là hai người thân thiết gần gũi nhất trên thế gian này. Chàng còn nhớ việc bản thân đã thành thân rồi không, ta chính là vương phi của chàng, nếu chàng quên mất rồi, vậy ít nhất đêm nay khiến chàng nhớ nó”

 

Mộ Dung Bắc Uyên ngơ ngác nhìn nàng: “Vương phi? Của ta sao?”

 

“Phải, của chàng đó. Nói sai sẽ hoàn tiền, ta không nói điêu.”

 

Nàng nói xong, càng dùng thêm sức hôn chặt lấy đôi môi của hắn.

 

Giống như dùng hết sức lực của bản thân, tham lam giữ lấy hương vị của hắn.

 

Lúc đầu Mộ Dung Bắc Uyên đang trong tình trạng ngơ ngác nhìn nàng, sau khi nghe thấy tiếng Vương phi này lại đột nhiên trở nên mất hồn.

 

Hắn đúng là từng nghe nói việc bản thân có vương phi, nhưng hắn không biết dáng vẻ của vương phi ra làm sao.

 

Thì ra là nữ nhân trước mắt này sao.

 

Nhưng mà sao nàng ấy lại bừng bừng nhiệt huyết thế này, khiến cho người ta không đỡ nổi.

 

Tình thế hiện giờ không cho phép hắn phân tâm, toàn bộ cơ thể nàng đã dán vào người hắn rồi, bàn tay vuốt ve phía sau lưng hắn.

 

Nàng hận không thể đem bản thân mình nhập vào thân thể hắn, trở thành một bộ phận cơ thể mà hắn không thể thiếu được.

 

Người đẹp trước mắt, cho dù Mộ Dung Bắc Uyên không phải kiểu người ham mê mỹ sắc cũng khó lòng cầm được.

 

Đặc biệt là đôi mắt sáng lấp lánh của Triệu Khương Lan, chất chứa chút giận dữ mà nhìn hắn.

 

Giống như ẩn chứa hàng ngàn tâm tư tình cảm viết không hết cùng với tình cảm sâu đậm nói không nên lời.

 

Dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, hắn không thể không động lòng.

 

Thế nên Mộ Dung Bắc Uyên nhịn không nổi nữa trả lời lại nàng, cùng nàng chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào.

 

Hai người cứ vậy ôm lấy nhau, cả hai bên đều không nỡ buông ra.

 

“Tình cảm của chúng ta rất tốt sao?”

 

Mộ Dung Bắc Uyên nghỉ ngờ hỏi: “Nhưng ta không nhớ ra nàng nữa TÔI.

 

“Chàng bị bệnh rồi, nên mới quên đi người chàng yêu nhất, hôm nay ta nói chàng biết, ngày mai chàng rồi sẽ lại quên. Hơn nữa qua đêm nay, vì để cơ thể chàng có thể khoẻ lại hoàn toàn, có thể chàng sẽ phải ngủ sâu một giấc dài tới vài tháng. Lúc chàng tỉnh lại, những điều liên quan tới ta chàng sẽ quên càng nhiều hơn”

 

Nghe hết những lời này, Mộ Dung Bắc Uyên càng cảm thấy oan ức hơn thay nàng.

 

“Sao có thể như vậy được?”

 

Cả khuôn mặt hắn đầy hối không công bằng chút nào”

 

“Nhưng đây là do ta tâm cam tình nguyện mà, bởi vì ta yêu chàng, : “Xin lỗi, thế này đối với nàng thật sự sâu đậm giống như chàng từng yêu ta vậy, sẵn sàng vì ta mà bỏ ra bất cứ giá nào”

 

Bàn tay nàng nhẹ nhàng xoa xoa phía lưng hắn: “Cảm nhận được vết thương sau lưng chàng không, nó là vết thương mà chàng vì cứu ta để lại đó”

 

“Trên người chàng còn rất nhiều vết thương khác đều vì cứu ta mà để lại. Chàng xem, hai chúng ta ở cạnh nhau thật không dễ dàng gì, cứ luôn hại chàng bị thương, khiến ta đau lòng”

Bình Luận (0)
Comment