107: Quá Sức Nhục Nhã!
Tân Tự Tuyết cúi đầu, một mảnh phấn hồng lộ lên trên chiếc cổ mảnh mai của nàng ta, nàng ta e lệ, nói khẽ: "Ta chỉ muốn nhận được sự thương xót của Diệp ca ca."
"Ngươi muốn bổn vương nhặt lại "giày hỏng" tam ca đã mang rồi sao?" Mặc Diệp hết hồn hỏi
lại.
Hắn không muốn đối xử cay nghiệt với một nữ nhân như vậy.
Nhưng kể từ sau khi biết chuyện đã xảy ra bốn năm trước, bất kể là về hôn sự của hắn và Vân Quán Ninh, hay chuyện Mặc Phi Phi suýt nữa mất đi sự trong trắng, hay thậm chí là chuyện Tân Tự Tuyết gả cho Mặc Hồi Phong...!
Đều là do một tay nữ nhân này đứng sau sắp đặt, Mặc Diệp đã không còn chút thương tiếc nào dành cho nàng ta.
Thương tiếc và cảm thông vốn dĩ chỉ dành cho những người lương thiện.
Cũng giống như Tần Tự Tuyết, người đáng thương tật có chỗ đáng hận.
Nghe đến câu "giày hỏng" không chút lưu tình kia, Tần Tự Tuyết tưởng như bị người ta dùng giày hỏng đánh vào mặt, cả người đứng vững tại chỗ!
Sau một hồi đầu óc quay cuồng, lúc này nàng ta mới không dám tin mà hỏi lại: "Diệp ca ca, chàng, chàng mới nói ta là cái gì?"
Giày hỏng sao?
Trong lòng hắn, nàng ta lại là đôi giày hỏng?
Quá sức nhục nhã!
Giọng nói Tần Tự Tuyết đầy run rẩy.
"Ngươi vừa nói với bổn vương là Vân Đinh Lan và tam ca dan díu với nhau?" Mặc Diệp không trả lời mà hỏi lại.
Tần Tự Tuyết cố nén những giọt nước mắt nhục nhã, nàng ta khẽ gật đầu: "Đúng, ta chỉ muốn nhắc nhở Diệp ca ca và Minh Vương Phi, nếu muốn ân ái đến bạc đầu, thì tránh để cho kẻ khác có cơ hội lợi dụng"
"Dù sao Vân nhị tiểu thư cũng là muội muội của Minh Vương Phi"
"Nếu ả có ý muốn tiếp cận Diệp ca ca, nhất định là dễ như trở bàn tay."
Nàng ta nghẹn ngào, ra vẻ suy nghĩ vì Mặc Diệp: "Vân nhị tiểu thư với Minh Vương Phi quan hệ thuận hòa, chỉ sợ Minh Vương Phi không đề phòng ả, đến lúc đó thì rắc rối."
Mặc Diệp vẫn không nói.
Tần Tự Tuyết nói tiếp: "Ta nghe nói hôm nay Vân tam tiểu thư cũng đang ở Minh Vương Phủ."
"Ta chỉ muốn nhắc nhở Diệp ca ca.
Nếu phủ Ứng Quốc công có thể cho ra người như Vân nhị tiểu thư, mà Vân tam tiểu thư lại là muội muội ruột cùng một mẫu thân với ả...!Ngày thường khó tránh khỏi ảnh hưởng".
"Ừm?"
Dường như Mặc Diệp đang rất nghi hoặc và không rõ ý những lời nàng ta nói.
"Cũng không phải là ta nói xấu vân tam tiểu thư và Minh Vương Phi!"
Tần Tự Tuyết vội vàng giải thích: "Mà có lẽ Diệp ca ca cũng đã nghe qua câu: một con sâu làm rầu nồi canh."
Nàng ta sướt mướt nhìn tấm rèm xe ngựa khép kín.
Những lời này không còn là ám chỉ, mà là chỉ rõ!
Giống như muốn khẳng định với Mặc Diệp rằng cô nương của phủ Ứng Quốc công chắc chắn không phải loại tốt lành gì!
"Diệp ca ca cũng biết Minh Vương Phi có thành kiến với ta."
Nàng ta bắt đầu ám chỉ Vân Quán Ninh: "Nói không chừng, bởi vì Minh Vương Phi không muốn thấy ta và vương gia sống tốt, nên mới để Vân nhị tiểu thư đến phá ta và vương gia!"
"Dù sao nguyên nhân Minh Vương Phi gả cho Diệp ca ca bốn năm trước cũng không vẻ vang gì"
Dứt lời, Tần Tự Tuyết che mặt, ra vẻ khóc càng thêm uất ức, thương tâm.
Chiêu đâm chọt sau lưng này của nàng ta đúng là đả thương người...!
Nếu đổi lại là Mặc Diệp của quá khứ, nhất định hắn sẽ tin những lời nàng ta nói, và cho rằng tất cả những chuyện này đều là do Vân Quán Ninh sai khiến.
Nhưng bây giờ...!
Hắn vẫn tiếp tục im lặng.
Ngược lại, trong xe ngựa có một giọng nói khác nghe như cười nhưng không cười: "Doanh Vương Phi cũng thật là nhàn rỗi! Lại nói ta sai khiến nhị muội muội câu dẫn vương gia nhà ngươi, lại còn ám chỉ tiểu thư Vân gia không phải người tốt."
"Như ý người vừa nói, chẳng phải cũng nói bổn vương phi là con sâu sao?"
Nghe thấy giọng nói của Vân Quán Ninh, Tần Tự Tuyết chết lặng!
Sao tiện nhân Vân Quán Ninh này...!lại ở trong xe ngựa?
Người đuổi theo xe ngựa chính là Như Ngọc,
Vẻ mặt hắn ta vui vẻ vén rèm xe ngựa lên, khung cảnh bên trong hoàn toàn hiện ra trước mắt Tân Tự Tuyết.
Chỉ thấy Vân Quán Ninh ngồi trên đùi Mặc Diệp, hai tay đang hung hăng bóp mặt hắn: "Mặc Diệp! Sao vẫn chưa cắt đứt vận đào hoa thối nát của chàng vậy?"
Sau khi phát hiện rèm xe ngựa bị vén ra, lúc này nàng mới quay người lại: "Doanh Vương phi, trùng hợp ghê!"
Chữ "trùng hợp" này của nàng dùng rất đúng lúc.
Nhưng nàng vẫn không rời khỏi đùi của Mặc Diệp.
Còn hai tay Mặc Diệp thì vòng qua eo nàng, lúc này đang ôm lấy eo của nàng, vẻ mặt cưng chiều nhìn nàng.
Dáng vẻ mặc cho nàng làm xằng làm bậy với mình...
Tần Tự Tuyết chỉ cảm thấy hai mắt nàng ta sắp mù cả rồi!
Nàng ta không thể nào ngờ được, Vân Quản Ninh vậy mà cũng ở trong xe ngựa?
"Minh Vương phi? Sao, sao muội cũng ở đây?"
Tần Tự Tuyết giật mình, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, nhưng nước mắt trong hốc mắt thế nào cũng không chảy ra được. Nàng ta giống một con nai nhỏ bị giật mình, kinh ngạc nhìn Vân Quán Ninh.
Cái đồ vô dụng Tử Tô này!
Rốt cuộc làm việc kiểu gì vậy?
Không phải nói hôm nay chỉ có một mình Mặc Diệp tiến cung, không hề có Vân Quán Ninh đi theo sao?
Vậy người trước mắt kia là quỷ sao?
Nàng ta liếc mắt oán hận nhìn về phía Tử Tô ở đằng sau, thật muốn chất vấn ngay lập tức rốt cuộc là chuyện gì.
Tử Tô cũng không ngờ Vân Quán Ninh lại ở trong xe ngựa, bỗng chốc bị dọa đến nỗi mất hồn mất vía!
Xong đời rồi!