Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1146

Chương 1146

 

Mặt Mộ Dung Bắc Uyên có chút đỏ bừng.

 

Triệu Khương Lan cảm thấy dáng vẻ này của hắn thật sự vô cùng đáng yêu.

 

Tiên Nữ lúc trước còn ghét bỏ chó săn vì quá hung dữ, lúc này cũng là bởi vì không muốn nằm sấp trên mặt đất nên trực tiếp dùng chó săn nhà người ta làm đệm.

 

Hơn phân nửa cơ thể ngủ trên người người ta, ngược lại không biết ghét bỏ.

 

Ánh lửa chiếu rọi sự ấm áp của dung nhan Triệu Khương Lan, giống như một dòng suối nước nóng nhỏ giọt.

 

Hòa bình và yên bình, quả là một không gian yên tĩnh.

 

Mộ Dung Bắc Uyên yên tĩnh đánh giá nàng.

 

Tuy nhiên, vô tình tâm nhìn của hắn đột nhiên bị thu hút bởi một cái gì đó trên cổ nàng.

 

Thì ra lúc thay quần áo, Triệu Khương Lan không cẩn thận làm lộ ra chiếc nhẫn mình đeo trên ngực.

 

Chiếc nhãn này chính là trước đây cùng với chiếc nhãn của Mộ Dung Bắc Uyên là một cặp.

 

Mộ Dung Bắc Uyên bình tĩnh nhìn mấy giây, lại cúi đầu nhìn ngón tay của mình, trong lòng run rẩy.

 

Hắn dùng hết toàn lực mới nhịn được khiếp sợ trong lòng, miễn cưỡng bình tĩnh hỏi: “Công chúa Nhã Lan, có thể cho ta xem chiếc nhãn trên cổ muội được không?”

 

Nụ cười của Triệu Khương Lan bị đơ cứng lại, theo bản năng liền muốn đem chiếc nhẫn này một lần nữa giấu vào trong áo.

 

Nhưng đương nhiên đã quá muộn rồi.

 

Mộ Dung Bắc Uyên đã phát hiện.

 

Nàng hơi lo lắng đưa tay ôm lấy chiếc nhãn: “Đây chỉ là một chiếc vòng cổ với phong cách rất phổ biến, có chuyện gì vậy?”

 

Mộ Dung Bắc Uyên có chút cố chấp nói: “Ta muốn xem một chút, có thể không?”

 

Không còn cách nào khác, Triệu Khương Lan đành phải lấy cái vòng cổ xuống, có chút lo lắng đưa qua.

 

Mộ Dung Bắc Uyên đặt ở trong lòng bàn tay của mình, lại lấy chiếc nhẫn trên tay hắn xuống.

 

Khi hai chiếc nhãn được đặt cùng nhau, rất dễ nhìn ra đó là cùng một kiểu, nhưng kích thước không giống nhau.

 

Hắn nhìn chằm chằm hai chiếc nhẫn này hồi lòng bị khắc chế gần như không chịu nổi.

 

Tại sao, tại sao chiếc nhẫn của nàng lại giống hệt chiếc nhẫn của hẳn!

 

“Muội có phát hiện hai chiếc nhẫn này nhìn qua có vẻ là giống nhau không, trông cứ như một đôi vậy.”

 

Triệu Khương Lan nắm chặt ngón tay, trên mặt còn ra vẻ không thèm để ý: “Đúng vậy, lần trước ta cũng đã phát hiện ra, bởi vì cảm thấy ta mua chiếc nhẫn này cùng nhãn của huynh không khác biệt cho lắm, cho nên ngày đó ra mới chú ý tới trên tay huynh đeo, để huynh cho ta xem: Mộ Dung Bắc Uyên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng: “Ý của muội là đây chỉ là một sự trùng hợp sao?”

 

Triệu Khương Lan dường như rất kinh ngạc khi hắn hỏi vấn đề như vậy.

 

Nàng tỏ vẻ đương nhiên: “Đó là sự trùng hợp, nếu nó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thì còn có lý do nào khác chứ? Ta cùng Thần vương điện hạ huynh trước đây chưa từng gặp qua, cũng chưa bao giờ đi mua đồ cùng với nhau”

 

Mộ Dung Bắc Uyên suy tư nhìn nàng, dường như là muốn từ trên mặt nàng nhìn ra cảm xúc khác thường.

 

Đáng tiếc, Triệu Khương Lan biểu hiện rất bình thường.

 

Hắn có chút không cam lòng dời tầm mắt, giải thích: “Thật ra cũng không giấu diếm muội làm gì, cái nhẫn này là do một vị cố nhân của ta tặng. Giữa ta và nàng ấy dường như có một ràng buộc rất sâu, chỉ là đáng tiếc bởi vì một số nguyên nhân khác, ta lại quên mất nàng. Và chiếc nhẫn này cũng là tín vật duy nhất nàng ấy để lại cho ta. Trong một thời gian dài như vậy, ta đã cố gắng tìm dấu vết của người kia nhưng không có chút manh mối nào. Ký ức liên quan đến nàng ấy cũng hoàn toàn không nhớ nổi. Bởi vậy đột nhiên nhìn thấy muội có thứ tương tự, ta cũng khó tránh khỏi nghi ngờ…”

 

Mộ Dung Bắc Uyên dừng một chút, tiếp tục nói: “Chỉ là công chúa Nhã Lan, không biết vì sao, ta đối với muội luôn có một loại cảm giác quen thuộc, chúng ta thật sự là trước đây không quen biết nhau sao?”

 

Triệu Khương Lan suy nghĩ một chút, lấy chiếc nhãn từ trên sợi dây chuyền ra, từng cái một đeo lên ngón tay của mình.

 

Nhưng ngoại trừ ngón cái ra, bốn ngón tay khác trên tay nàng rõ ràng nhỏ hơn nhiều so với chiếc nhẫn này, có thể nhìn ra không phải là kích thước thích hợp.

 

Mộ Dung Bắc Uyên cứ như vậy nhìn động tác của nàng, cũng rất nhanh hiểu được dụng ý từ hành động này của nàng.

Bình Luận (0)
Comment