Vẻ mặt của nàng ta rất khẩn cấp, Đức Phi cảm thấy ngờ vực nhưng vẫn lắc đầu nói: "Bổn cung còn chưa gặp, lúc trước là bảo Như Ngọc tới thay lời bổn cung, nhưng bắt con đó bây giờ đã đủ lông đủ cánh rồi."
"Cho tới giờ lại vẫn không hồi đáp với bổn cung một lời."
"Phi Phi, đang yên đang lành sao con lại tự dưng nhắc chuyện này vậy?"
Vừa nói tới đây, trong lòng Đức Phi lại sục sôi lửa giận, không nhịn được mà ph át tiết.
Chẳng qua chỉ là do con gái bảo bối nhắc tới, cho nên Đức Phi mới có thể miễn cưỡng kìm cơn tức giận đó vào lòng: "Bổn cung nghe nói hôm qua con tới Minh Vương phủ, chính là tiện nhân Vân Quản Ninh đó lại bắt nạt con?"
Từ trước giờ, mỗi lần Đức Phi gọi Vân Quán Ninh đều kèm theo hai chữ "tiện nhân", Mặc Phi Phi vẫn cảm thấy rất bình thường.
Thậm chí bản thân nàng ta cũng hùa theo nói "tiểu tiện nhân".
Nhưng bây giờ nghe thấy Đức Phi cử gọi Vân Quán Ninh như thế, trong lòng Mặc Phi Phi chỉ cảm thấy hơi khó chịu.
Nàng ta khẽ nhíu mày nói: "Mẫu phi, suy cho cùng thì Vân Quán Ninh cũng là tẩu tẩu của con, là nhi tức chính thống của người.
Sau nay mẫu phi cũng đừng nên mắng nàng ta như thế, bị người khác nghe được sẽ không tốt lắm".
Một bữa thịt nướng kia quả nhiên đã "thu phục" được Mặc Phi Phi rồi.
Nhìn thấy nàng ta nói đỡ cho Vân Quán Ninh như thế...!
Đức Phi lấy làm kinh hãi, nhịn không được lấy tay kế lên trán của con gái mình: "Phi Phi, con không sao chứ? Cũng đâu có bị sốt, làm sao lại ăn nói mê sảng như thế?"
"Có phải là tiểu tiện nhân đó đã uy hiếp con? Đe dọa con? Sao con lại nói đỡ cho nàng ta vậy?"
Mấy tháng này, Mặc Diệp cũng không còn kiểu "mẹ con đồng lòng" với bà ta nữa.
Ngay cả tiểu bồng bông Mặc Phi Phi này cũng bắt đầu trở chứng, không tiếp tục mẹ con cùng sát cánh với bà ta nữa rồi.
Điều này khiến Đức Phi nảy sinh cảm giác nguy hiểm trong lòng: “Vân Quán Ninh đã làm gì con với Thất ca của con rồi? Sao các con lại cứ nói đỡ cho nàng ta vậy?"
Mặc Phi Phi nghe thế, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Mẫu phi! Chuyện của bốn năm trước rất có thể chúng ta đã hiểu lầm Vân Quán Ninh rồi!"
Nàng ta vẫn chưa nói thẳng chuyện Tân Tự Tuyết hại mình, lấy Vân Quán Ninh làm người thế
mạng.
Chờ sau khi cổ họng của Bích Châu hoàn toàn bình phục, Mặc Phi Phi sẽ dắt nàng ta tới trước mặt của Đức Phi, nói ra chân tướng của năm đó.
Hiện tại nếu tùy tiện nhắc tới, Đức Phi sẽ không tin tưởng chuyện năm đó là do một tay Tân Tự Tuyết sắp đặt mọi thứ.
Là Tần Tự Tuyết mà bà ta yêu thích nhất!
Sợ Đức Phi sinh lòng nghi ngờ, Mặc Phi Phi vội vàng nói: "Mẫu phi, hôm qua con nhìn thấy đứa bé kia rồi, mẫu phi có biết dáng vẻ của nó ra sao không?"
Trong mắt nàng ta lộ ra một vẻ vui thích không thể khống chế.
Thấy con gái kích động như thế, Đức Phi chau mày hỏi: "Ra sao?"
Nếu như quả thật là giống cái tên gia đình đã chết kia, chỉ e là Đức Phi sẽ lại nổi điên lên, sinh ra ý định muốn g iết chết Vân Quán Ninh cùng với Viên Bảo.
"Giống y hệt Thất ca của con."
Mặc Phi Phi cũng không nhịn được, không hề thừa nước đục thả câu mà nói ra một mạch!
"Con nói cái gì?"
Đức Phi há hốc mồm!
Không đợi Mặc Phi Phi nói tiếp, Đức Phi đã nhanh chóng xuống giường, mặc vội xiêm y rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc Mặc Phi Phi phản ứng lại kịp đã không nhìn thấy bóng dáng của mẫu phi mình đâu nữa rồi.
Như này cũng nhanh quá nhỉ?
Từ đầu tới cuối, chẳng qua chỉ là thở có mấy ngụm mà thôi.
Ngày bình thường để mẫu phi đi dạo một vòng ở Ngự Hoa viên, người còn đều kêu than chân bị đau nhức!
"Người đâu rồi?"
Mặc Phi Phi mở to hai mắt: "Không lẽ mẫu phi là xông tới Minh Vương phủ rồi đó chứ?"
Đây là đang đêm hôm khuya khoắt.