Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1178

Chương 1178

 

“Hình như nhóc con này lại nặng hơn một chút rồi”

 

“Cô cô nói linh tinh, Sương Nhi không có béo lên đâu!”

 

Triệu Khương Lan khẽ nở nụ cười: “Được rồi, con nói sao thì chính là vậy. Đến đây nào, cô cô giới thiệu cho các con một người. Chắc hẳn Tịnh Sở và Mai Hương đều đã nói cho các con rồi đúng không, về sau nhìn thấy Hứa cô nương này không được thiếu lễ phép đâu đấy”

 

Sương Nhi nghiêng đầu một chút, nhìn Hứa Mạn Nhi “Thế nhưng chúng con phải gọi nàng ấy như nào ạ?”

 

Đây đúng là một vấn đề hay.

 

Bởi vì thân phận của Hứa Mạn Nhi, hai đứa cũng không thể gọi nàng ấy là thẩm thẩm.

 

Thế nhưng để bọn nhỏ gọi nàng ấy là Hứa cô nương cũng quái lạ, phải nghĩ một cách xưng hô cho phù hợp mới được.

 

Sương Nhi lắc lắc đầu: “Nàng ấy xinh đẹp giống như cô cô vậy, là một tỷ tỷ xinh đẹp”

 

Triệu Khương Lan bật cười: “Tỷ tỷ xinh đẹp? Nghe cũng không tệ lắm, các con cứ gọi nàng ấy như vậy đi”

 

Tỉnh Sở không nhịn được hỏi: “Nhưng mà công chúa, phân chia thế hệ như vậy không đúng lắm đâu”

 

Triệu Khương Lan không thèm để ý khoát khoát tay: “Không sao.

 

hết, trẻ con mà. Không cần để ý nhiều như vậy đâu”

 

“Vâng”

 

Triệu Khương Lan không yên tâm hỏi lại: “Trong Vương phủ có thể nói rõ ràng cho đám người Chu Khiết không?”

 

Mai Hương gật đầu: “Công chúa yên tâm đi, nhóm người Chu quản gia, thị vệ Đông Diêu và Giang đại phu đều đã biết. Chúng ta cũng đã nói rõ cho bọn nha hoàn trong viện, tuyệt đối không để lộ ra ngoài, còn bọn hạ nhân ở viện khác, quản gia Chu làm gì thì chúng ta không biết.

 

Dù sao, chúng ta cũng đã nói với Điện hạ là những người gặp mặt Khương Lan cô nương có rất ít”

 

Triệu Khương lan nhẹ nhàng thở ra: “Rất tốt. Trước mắt còn một vấn đề nữa, chính là Khương Lan đã đi mà không từ biệt. Nói không chừng trong lòng Điện hạ sẽ để ý. Dù sao thì lúc đó cơ thể của ngài ấy cũng đang mắc bệnh, vậy nên chúng ta nhất định phải tìm một lý do thích hợp, để ngài ấy tha thứ cho chuyện nàng ấy đột nhiên rời đi.”

 

Nàng nhìn về phía Hứa Mạn Nhi: “Những ngày này tỷ sẽ nghĩ một lý do tốt nhất để muội nghe qua xem có được hay không. Bởi vì nhà muội ở Tân Châu, cách nơi này rất xa, Điện hạ không thể nào phái người đi điều tra thực hư thế nào. Chắc là muội có thể nói, một năm trước muội từng đi đến kinh thành, cũng ở đây một thời gian, gặp được Thần Vương rồi ngài ấy đưa muội vào Vương phủ. Nhưng sau khi ngài ấy lâm bệnh nặng, đột nhiên muội nhận được một bức thư trong nhà gửi đến nói mẹ của muội đổ bệnh, không thể không vội vàng rời đi.

 

Những chuyện liên quan đến đạo hiếu, Thần Vương ngài ấy chắc chắn sẽ thông cảm”

 

Hứa Mạn Nhi còn hơi lo lắng: “Nhưng mà trước đó vì lí do gì muội lại đến kinh thành chứ? Dù sao thì nhà họ Hứa vẫn còn ở đây, muội đến kinh thành không thể nào không lấy nhà họ Hứa làm nơi nương tựa, lại còn lưu lạc đầu đường. Sợ là chuyện này không thể nào giải thích được”

 

Triệu Khương Lan ngẫm nghĩ: “Không bảng thế này vậy, muội cứ nói là bởi vì mẹ muội cảm thấy cơ thể mình không tốt nên muốn đưa muội đến kinh thành nương tựa vào nhà họ Hứa trước. Nhưng vì muội không nỡ bỏ lại mẹ muội cô đơn một mình, đồng thời cũng không gặp người nhà họ Hứa nhiều. Ai ngờ vô tình bị lạc, nửa bước cũng khó đi.

 

May mà có Thần Vương giúp đỡ tìm được một chỗ ở. Sau đó nhận được thư của mẹ muội nên đành phải nửa đường rời đi”

 

Đám người ngẫm nghĩ, tất cá đều cảm thấy lý do này coi như đầy đủ Với tính cách của Mộ Dung Bắc Uyên, chắc cũng sẽ không làm khó nàng ấy.

 

Như vậy thì sau đây chỉ còn chờ Hồng Mai đi đến Thần Vương phủ nói về chuyện ngẫu nhiên gặp được Khương Lan cô nương trên đường là được.

 

Vì muốn để Mộ Dung Bắc Uyên tin tưởng, Hứa Mạn Nhi không thể tiếp tục ở lại trong cung, cần phải quay về nhà họ Hứa.

 

Trước khi nàng ấy rời đi, Triệu Khương Lan có đưa cho nàng ấy một thứ.

 

Mở chiếc hộp tinh xảo ra, bên trong là một bộ trang sức làm bằng huyết ngọc vô cùng quý giá”

 

“Đây là lễ vật lúc trước Thần Vương đưa cho bốn cung. Vì ngài ấy đã từng hỏi hạ nhân trong phủ về chuyện huyết ngọc này, nên nếu như muội không lấy ra được, chỉ sợ trong lòng ngài ấy lại nghi ngờ. Vậy nên bổn cung tặng nó cho muội, như vậy thì ngài ấy sẽ không nghỉ ngờ nữa”

Bình Luận (0)
Comment