Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1192

Chương 1192

 

“Hắn nhận lầm người rồi” Triệu Khương Lan chết cũng không chịu thừa nhận.

 

“Không thế nào! Hắn là tân khoa Trạng nguyên, nếu như ngay cả một người đã từng gặp nhiều lần cũng không nhớ được, vậy thì hẳn còn làm trạng nguyên cái gì nữa?”

 

Mộ Dung Bắc Uyên từng bước áp sát, ép Triệu Khương Lan vào trong một góc.

 

Triệu Khương Lan không còn cách nào khác, chỉ có thể đặt mông ngồi lên giường.

 

Mộ Dung Bắc Uyên lại cúi người xuống dùng cánh tay để chống đỡ cơ thể của chính mình, từ trên cao nhìn xuống nàng.

 

“Muội nói thật cho ta biết, chúng ta đã quen biết nhau từ trước có phải hay không? Nhất định là như thế, vì thế nên khi ta nhìn thấy muội, mới có thế cảm thấy có chút quen thuộc khó hiếu!”

 

Triệu Khương Lan nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng nắm chặt lấy tấm trải giường.

 

Nàng thật sự không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.

 

“Hắn nói Tam ca cũng có quen biết với muội, trách sao, trách sao ta lại cảm thấy thái độ của Tam ca với muội có chút kỳ quái. Các người tuyệt đối không phải là quen biết nhau sau khi ta đến Vinh Dương, nhìn dáng vẻ rõ ràng các người đã quen biết nhau từ lâu. bằng không với cái loại tính tình lạnh lùng kia của ca ấy, làm sao có thể đối xử tốt với muội như vậy!”

 

Đầu óc Triệu Khương Lan trống rỗng, mệt mỏi không chút sức sống nói: “Trong chuyện này chắc là có chút hiểu lầm”

 

“Vậy thì muội cứ nói sự thật ra cho ta biết, để chúng ta hiểu cho rõ ràng, còn từng như hình với bóng, tại sao muội lại nói là chưa từng gặp ta! Còn chết cũng không chịu thừa nhận, cứ mãi lừa gạt ta, chuyện này đến cùng là vì sao!”

 

Triệu Khương Lan cắn chặt môi, nói năng lung tung bịa chuyện.

 

“Không có nguyên nhân gì cả. Chúng ta lúc trước xem như là bằng hữu, rồi cãi nhau một trân lớn, quan hệ bây giờ rất tệ, vì thế nên ta không muốn nhìn thấy huynh, cũng không muốn chơi với huynh, như vậy đã được chưa.”

 

Mộ Dung Bắc Uyên làm sao có thể tin vào mấy lời giải thích này được.

 

“Nếu đã là bằng hữu, vậy tại sao ta lại quên muội? Ta rõ ràng là không có quên những người khác, ngay cả Trần Lập Huy ta cũng còn nhớ rõ, nhưng lại khăng khăng không nhớ ra muội, điều này nói lên chuyện gì?”

 

“Ta làm sao biết được điều này nói lên cái gì? Huynh mau thả ta đi, đã không còn sớm ta còn muốn về cung nữa.

 

Mộ Dung Bắc Uyên nắm lấy cổ tay của nàng: “Nói lên rằng ta đã sớm yêu thích muội, muội là người trong lòng của ta, thì ta mới có thể quên mất muội!”

 

“Nói năng lung tung!”

 

Triệu Khương Lan giấy giụa muốn đứng dậy, lại bị Mộ Dung Bắc Uyên đè xuống một cái.

 

“Muội không nói cho rõ ràng thì ta tuyệt đối sẽ không thả cho muội đi”

 

Hắn kéo dài giọng điệu: “Nhã Lan, coi như ta cầu xin muội có được hay không? Cầu muội thương lấy ta một kẻ đã quên hết tất cả mọi thứ, đừng dẫn vặt ta thêm nữa. Muội nói thật mọi chuyện cho ta biết đi, giữa chúng ta có quan hệ gì? Rồi tại sao lại xa nhau? Muội nói hết cho ta biết đi có được hay không? Ta không muốn đoán nữa”

 

‘Viền mắt Triệu Khương Lan lập tức đỏ lên, nàng đau khổ quay đầu sang hướng khác: “Huynh đừng hỏi ta thêm nữa, ta thực sự không biết:’ “Muội thích ta có phải không? Là bởi vì muội biết được ta uống say rồi nên mới cố ý ở lại bên cạnh ta phải không, vậy thì vì sao muội lại muốn trốn tránh ta?”

 

“Ta không thích huynh! Huynh đừng có mà tự mình đa tình!”

 

Mộ Dung Bắc Uyên cũng không có thả nàng ra: “Được, cứ cho là muội không thích ta, chuyện chúng ta đã từng quen biết nhau là sự thật đúng không. Nếu như muội không nói, ta sẽ tự mình điều tra cho ra lẽ hết tất cả mọi chuyện!”

 

Ánh mắt hẳn lơ đãng nhìn tới lòng bàn tay của mình, tay có đeo nhãn đến trước mặt nàng.

 

“Vật này là muội đưa cho ta có phải hay không? Vì thế nên muội mới có một cái giống y hệt.”

 

Hắn lại nghĩ tới gì đó, cởi bỏ cổ áo ra, lộ ra hai chữ “Khương Lan” trên bả vai.

 

“Lần đầu khi ta nhìn thấy chữ viết của muội, đã cảm thấy dường như đã từng quen biết. Ngày đó muội ở trong viện viết theo bảng chữ mẫu, ta cố ý cho muội viết bảng chữ mẫu có hai từ này, sau khi về so sánh thì phát hiện chúng dường như giống nhau như đúc. Vì thế nên…

 

Chữ này là do muội khắc xuống! Vốn dĩ là không có người khác?”

 

Triệu Khương Lan trợn to hai mắt, không ngờ tới lúc Mộ Dung Bắc Uyên muốn lấy bảng chữ mâu của mình thì hắn đã phát hiện ra chuyện khác thường Khi ấy nàng không có chút phòng bị, vì thế khi viết chữ cũng không cố ý thay đổi “Kiểu chữ khắc vào trên người, cùng với kiếu chữ được viết ra trên giấy sao có thể giống nhau được. Đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của huynh mà thôi.”

 

“Cũng còn chưa đúng, vì sao trước giờ Tam ca không hề nói với ta về quan hệ của ta và muội. Đông Diêu vẫn luôn đi theo hầu bên cạnh ta, nhưng cũng chưa từng nhắc tới, tất cả các người đều đang gạt ta, tất cả mọi người đều đang giấu giếm ta!”

Bình Luận (0)
Comment