Chương 1209
Nghe vậy, Mộ Dung Bắc Uyên mới hết giận: “Nếu Vương phi cũng nói giúp các ngươi, lần này Bốn vương bỏ qua các ngươi. Nếu còn dám tái phạm, Bốn vương sẽ phạt thật nặng!”
Nghe thấy có tiếng nói chuyện, Tịnh Sở và Mai Hương cũng nhanh chóng ra gian ngoài.
Hai người vừa nhìn thấy Triệu Khương Lan, trên mặt rối rít lộ ra mừng rỡ.
Chu Khiết đứng ở nơi Mộ Dung Bắc Uyên không nhìn thấy, yên lặng dùng khẩu hình nhắc nhở hai người: “Kêu Vương phi.”
Tịnh Sở cùng Mai Hương lập tức hiểu ý, cao giọng hô: “Nô tỳ cung nghênh Vương phi trở về phủ!”
Triệu Khương Lan thấy hai người, trong lòng trở nên ấm áp.
Nàng đi đến ôm lấy hai người: “Cám ơn các ngươi, thời gian qua, các ngươi cũng vất vả rồi.”
Dung Nhật và Dung Sương cũng chạy đến.
‘Vừa vào cửa, nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên, Dung Sương sợ hãi trốn sau lưng Dung Nhật, không dám tiến lên.
Thấy vậy, Triệu Khương Lan ngồi xổm xuống ôm nó: “Dung Sương sao thế, con không thích thẩm thẩm sao?”
Dung Sương khẽ cắn móng tay: “Lần này là thẩm thấm, không phải cô cô sao?”
Triệu Khương Lan xoa đầu nàng: “Xin lỗi các con, thẩm thẩm không nên dạy các con lừa gạt người khác, bây giờ thẩm thẩm nhận lỗi với Tứ thúc của các con rồi, sau này ở Vương phủ, thẩm thẩm có thể chơi cùng các con được chứ?”
Nghe thấy vậy, bọn trẻ vui vẻ cười tươi.
Dung Sương thơm nàng một cái: “Thẩm thẩm tốt quá, con thích thẩm thẩm nhất”
Triệu Khương Lan chợt nhớ tới Triệu Thanh Nghỉ vẫn ở trong vương phủ, nàng ngập ngừng hỏi: “Giờ ta đã trở về vương phủ, Triệu Thanh Nghỉ sẽ ở đâu?”
Mộ Dung Bắc Uyên thờ ơ nói: “Kệ nàng ta, vương phủ này vốn không có chỗ cho nàng ta ở, đương nhiên là nàng ta đến từ đâu thì về đó đi!”
Triệu Khương Lan thở dài: “Chỉ sợ không dễ như vậy. Lúc tới đây, nàng ta đã cãi nhau một trận với cữu cữu và cữu mẫu của nàng ta. Giờ để cho nàng ta trở về, nàng ta chắc chắn không muốn.”
Tuy Triệu Khương Lan chỉ ở cùng Triệu Thanh Nghi một thời gian ngẩn, nhưng từng đó đủ để nàng hiểu rõ về nàng ta.
Quả nhiên như nàng đoán, khi nghe tin mình sắp bị đuổi về nhà, Triệu Thanh Nghi lập tức kêu khóc âm.
Nàng ta khóc lóc chạy đến quỳ xuống trước cửa Tịch Chiếu Các.
“Điện hạ, mặc dù giờ thiếp không còn là vợ chưa cưới của người, nhưng dù sao thiếp cũng vì nghe theo lời của Hoàng Thượng mà tới đây. Cha mẹ thiếp đều đã qua đời, vì tới vương phủ, thiếp đã cãi nhau với cữu cữu và cữu mẫu, hiện tại thiếp đã không có chỗ để về nữa rồi.
Nếu điện hạ muốn đuổi thiếp đi, vậy người không khác gì muốn cái mạng này của thiếp.”
Mộ Dung Bắc Uyên vốn dĩ không có ấn tượng tốt với nàng ta, chuẩn bị để cho Chu Khiết cầm chút bạc đuổi nàng ta đi.
“Nếu ngươi không muốn về nhà cữu cữu và cữu mẫu mình, vậy ngươi ra ngoài ở một mình cũng được. Sau này ngươi tìm một người tốt để gả, còn hơn hao phí thanh xuân trong vương phủ của ta, đúng chứ? Dù sao trước giờ bốn vương cũng chưa từng chạm vào ngươi, người ngoài cũng chưa từng nhìn thấy ngươi với thân phận là Thần Vương phi, vốn dĩ không ảnh hưởng tới cái gì của ngươi”
Triệu Thanh Nghỉ nghe vậy, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó.