Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1212

Chương 1212

 

“Bảo bối à, Khương Lan à, nàng đúng là bảo bối của ta”

 

Triệu Khương Lan tháo thắt lưng thay hắn, mà lúc hẳn cởi đến áo ngoài, nàng mới nhìn thấy được trên cố của Mộ Dung Bắc Uyên có đeo một thứ đồ vật. Nàng vội vàng lấy tay gỡ thứ đồ vật này xuống.

 

Tập trung nhìn vào thì mới phát , thứ này là chiếc nhãn mà nàng nghĩ rằng chắc Mộ Dung Bắc Uyên đã ném đi rồi.

 

Triệu Khương Lan cầm chiếc nhẫn trong tay, ngạc nhiên nhìn hắn nói: “Sao lại như thế này? Ngày đó không phải đã ném chiếc nhẫn xuống dưới lầu trước mặt ta rồi sao? Vì sao bây giờ lại nẵm trên cổ của chàng?”

 

“Đây là thứ nàng tặng cho ta, cho dù nàng có khiến ta đau lòng đến mức nào, thế nhưng ta vẫn lưu luyến nó” Mộ Dung Bắc Uyên gỡ vòng cổ xuống, lấy chiếc nhẫn này đeo lại trên tay.

 

“Trước kia là lừa nàng thôi, bởi vì lúc đó ta rất tức giận. Nhưng trong lúc nguy cấp, nói chung vẫn không đành lòng vứt chiếc nhãn này đi, lại sợ nàng nhìn thấy thì lại mất hết mặt mũi, cho nên mới đeo lên trên cổ để ít bị người phát hiện hơn” Triệu Khương Lan cảm thấy mũi mình đau nhức, lấy hết sức ôm hắn.

 

“Chàng có biết rằng đây là đồ vật gì không? Đây chính xác là đồ của cha mẹ ta, trước khi qua đời đã để lại di vật. Vào lúc ở Vinh Dương, †a sợ chàng quên mất ta cho nên mới nghĩ răng đưa tín vật để nhớ về nhau, cũng không ngờ rằng khi trở về kinh thành, lại có chuyện xấu xảy ra như thế”

 

Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy may mắn nói: “May quá lúc ấy ta cũng không có ném xuống thật, thật sự là tốt quá”

 

Ánh mắt hần nhìn Triệu Khương Lan nói: “Vương phi, chắc chắn là nàng đã phải chịu nhiều sự tủi thân rồi. Bị bắt rời đi mấy ngày này, nàng đã phải chịu đựng rất nhiều sự dày vò đúng không? Về sau sẽ không bao giờ… như thế nữa, trong lúc đó những ký ức của chúng ta, quả thật là ta cũng không nhớ rõ. Cho nên sau này nàng cứ từ từ nói cho ta biết đi, còn nhiều thời gian mà, chỉ có chuyện ta yêu nàng, từ trước đến nay vẫn chưa hề thay đổi”

 

Nàng dùng sức để gật đầu: “Ta biết rồi, ta cũng yêu chàng, ta sẽ yêu chàng mãi mãi”

 

Chờ cho đến khi có thể đụng chạm da thịt với Triệu Khương Lan một lần nữa. Mộ Dung Bắc Uyên mới không kìm lòng được mà phát ra tiếng thoả mãn. Thân thể của nàng vẫn ấm áp, mềm mại như vậy.

 

Giống như mỗi chỗ đều đẹp đẽ, phù hợp với hắn vậy.

 

Đúng là đã từng trải qua một mối tình đẹp, thì khó có thể yêu thêm lần nữa, thì ra là thế.

 

Trong cung Thịnh Khang, Mộ Dung Bắc Hải nghe được công chúa Nhã Lan đã bị Thần Vương điện hạ mang đi.

 

Hắn gật đầu nói: “Bốn vương đã biết. Các ngươi sắp xếp một chút, ngày mai cùng bổn vương quay về Vương phủ”

 

Hứa Mạn Nhi ở phía trước còn cảm thấy kì lạ, không hiểu tại sao.

 

Mộ Dung Bắc Hải làm Vương gia mà lại phải ở trong cung. Hiện giờ nhìn thấy Triệu Khương Lan rời đi, Mộ Dung Bắc Hải cũng rời đi. Nàng mới biết được hoá ra là vì Triệu Khương Lan nên Mộ Dung Bắc Hải mới tiến cung.

 

Hứa Mạn Nhi không nhịn được nói: “Tình cảm giữa điện hạ và công chúa cũng thật tốt, giống như là huynh muội ruột thịt vậy”

 

Mộ Dung Bắc Hải hơi cười, nhưng cũng không nói gì.

 

Hản nghĩ đến ở trong Vương phủ còn có một vị Li phi nương: nương đang ở, mở miệng nhắc nàng: “Ở tại Vương phủ còn có một vị trưởng bối ở bên trong, hơn nữa thân phận của người này cũng được giữ bí mật, sau khi nàng vào phủ rồi, nhớ rõ lễ phép với nàng một chút”

 

Hứa Mạn Nhi vội vàng gật đầu.

 

Bọn họ đang nói chuyện, Lưu công công của Chiêu Vũ đế đi tới truyền lời: “Bẩm Sơn Vương điện hạ, hoàng thượng cho mời ngài qua, nói rằng muốn có chuyện nói với ngài”

 

Chờ cho Mộ Dung Bắc Hải đi tới tẩm điện của Chiêu Vũ đế, quả nhiên nhìn thấy được vẻ mặt mệt mỏi của Chiêu Vũ đế.

 

Hắn kêu một tiếng: “Phụ hoàng”

 

“Đã trễ thế này rồi, phụ hoàng kêu nhi thần đến đây, có phải muốn dặn dò gì không?”

Bình Luận (0)
Comment