Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1222

Chương 1222

 

“Nhìn thấy hai người họ như vậy, ta lại càng cảm nhận được, trên đời có thể gặp được chân ái của mình quả là một chuyện quá khó.

 

Trước đây khi ta để Thẩm Hi Nguyệt làm trắc phi, thực ra cũng biết nàng ta có ý gì đó với Mộ Dung Bắc Quý, chỉ là ta cho rằng, lão ngũ không thích nàng ta. Bởi vì mặc dù lão ngũ nhỏ tuổi hơn ta, nhưng tâm tư còn thâm trầm khó lường hơn cả ta, có rất nhiều chuyện nó sẽ không thể hiện ra ngoài mặt đâu. Ta cứ nghĩ nàng ta đặt tình cảm sai chỗ, nên mới muốn nạp nàng ta vào Thần vương phủ, cho nàng ta một nơi để sống yên thân. Mãi đến hôm nay mới biết được, thì ra lão ngũ vẫn luôn nhớ tới nàng ta, đến người mới được sủng cũng mang trên mình bóng dáng của nàng ta”

 

“Nhưng Triệu An Linh cũng nói không sai, Mộ Dung Bắc Quý mất đi rồi mới cảm thấy hối tiếc. Lúc Thẩm Hi Nguyệt còn sống cũng không thấy Mộ Dung Bắc Quý đặt nàng ta trong lòng. Mặc dù rất nhiều người cho rằng Thẩm Hi Nguyệt tự tử là vì muốn kéo nàng xuống nước, thuận thế giúp Mộ Dung Bắc Quý một tay. Nhưng ta lại cảm thấy trong lòng nàng ta đã quá thất vọng với Mộ Dung Bắc Quý rồi. Bởi vì từ trước tới nay Mộ Dung Bắc Quý chưa từng công khai thừa nhận tình cảm của nó đối với Thẩm Hi Nguyệt, thậm chí ngày Thẩm Hi Nguyệt tự sát, khi nàng ta bị người khác thích sát, Mộ Dung Bắc Quý còn lạnh lùng đứng nhìn, không ra tay giúp mà. Nếu đây là thứ tình yêu mà nó nói, thì không cần cũng được”

 

Triệu Khương Lan tựa vào lồng ngực Mộ Dung Bắc Uyên: “Lúc đó †a cũng nghĩ rằng, mặc dù ta rất hận Thẩm Hi Nguyệt, bởi nàng ta là nguyên nhân khiến chàng phải gánh tội danh kia. Nhưng so với Thẩm.

 

Hi Nguyệt, Mộ Dung Bắc Quý mới là kẻ hèn nhát. Hắn vốn dĩ không.

 

xứng với tấm chân tình Thẩm Hi Nguyệt cho hản, cũng giống như hiện tại, đến Triệu An Linh cũng buông bỏ hẳn rồi, trong đoạn tình cảm giữa hai người bọn họ, hẳn mãi mãi không thể so được với những gì Triệu An Linh đã hi sinh cho hắn”

 

Không biết đã nghĩ tới điều gì, đáy mắt Mộ Dung Bắc Uyên bỗng hoen chút nước.

 

Hắn tựa cắm mình vào vai Triệu Khương Lan, giọng nói mang chút chua xót lên tiếng: “Vương phi, chúng ta cũng có những lúc chuyện nàng làm cho ta nhiều hơn ta làm cho nàng. Mặc dù ta không còn nhớ nữa, nhưng hỏi những người xung quanh liền lúc nàng mới gả cho ta, ta cũng từng khiến nàng phải chịu không ít uất ức. Lúc đó Thẩm Hi Nguyệt là trắc phi, cái gì cũng muốn đè lên đầu nàng. Mỗi khi nàng và nàng ta xảy ra xung đột, ta lại không chịu xem xét nguyên nhân, lúc nào cũng trách nàng, mảng nàng. Xin lỗi, từng để nàng phải chịu khổ nhiều như vậy”

 

Triệu Khương Lan lắc đầu, đang định an ủi hẳn thì lại bị hẳn ôm chặt hơn.

 

“Đến tận bây giờ, nàng cũng phải chịu không ít uất ức. Khi trên người ta có độc vong tình nên không thể thoải mái mà yêu nàng. Khó khăn lắm mới giải được nó, thì lại quên mất nàng, mặc dù hiện tại đã giữ được nàng ở bên mình một lần nữa, những từng chuyện từng chuyện giữa đôi ta, ta lại không thể nhớ được gì cả. Bởi lẽ đó mà ta hiện tại những tình cảm ta nói với nàng, thực sự không có giá trị gì nhiều”

 

“Sao chàng có thể nghĩ như vậy chứ?”

 

Triệu Khương Lan xoa xoa lưng hẳn, bỗng lấy ngón tay chỉ vào một nơi trên lưng hẳn.

 

“Có rất nhiều chuyện chàng không còn nhớ nữa, nhưng vẫn còn lưu giữ lại trong trái tim của ta. Sau lưng chàng có một vết sẹo rất dài, có biết vì đâu mà có không? Lúc đó vì cứu mẫu thân ta là Thích phu nhân, chúng ta phải đối đầu với một bầy sói. Vì lũ sói đó bị người khác hạ dược, nên mất đi lí trí, không ngừng tấn công chúng ta. Trong lúc có một con trong bầy sói vừa định nhảy bổ về phía ta, là chàng đã dùng tấm lưng này để đỡ cho ta một đòn thoát chết”

 

“Nhưng ngày đó xém chút nữa thì chàng mất mạng. Ta đem chàng chạy mãi, chạy mãi, rồi trốn vào một khách điếm bình dân, nhưng vẫn bị người phát hiện ra. Ta giấu chàng vào một chiếc hòm trong khách điếm, vừa sợ chàng bị người phát hiện ra, vừa sợ chàng bị thương nặng quá mà xảy ra chuyện gì. Lúc đó ta đã nghĩ rằng, nếu chẳng may hai chúng ta không thoát được, vậy thì vào những phút cuối đời, ta có thể ở cạnh chàng cũng là một chuyện hạnh phúc rồi”

 

“Chàng đó, chàng luôn tốt hơn những gì chàng nghĩ nhiều, chỉ có chàng không biết thôi”

 

Mộ Dung Bắc Uyên nở nụ cười, lộ ra dáng dấp trẻ con đã rất lâu rồi không thấy.

 

“Thật vậy sao? Ta thực sự tốt như những gì nàng nói sao?”

 

Triệu Khương Lan lưu lại trên cắm hẳn một vết cần hình lưỡi liềm, dịu dàng nhìn hắn.

 

“Đúng vậy đó, chàng là tốt nhất! Chàng là phu quân tốt nhất trên đời này, thế nên ta vốn dĩ không cần thiết phải so đo với Triệu An Linh, nàng ấy gả cho Mộ Dung Bắc Quý đã là lỗi sai lớn nhất trên đời này rš Mộ Dung Bắc Quý còn không bằng một cọng lông chân của chàng nữa là”

 

Mộ Dung Bắc Uyên có chút vênh váo hất cắm.

 

Nhưng hắn lại nghĩ tới hành động của Triệu An Linh, nhịn không được hỏi: “Thế này không phải nhà họ Triệu đang muốn lật kèo đâu chứ hả? Cha nàng là người xảo quyệt như vậy, bình thường đều đứng ở phe trung lập. Bây giờ, Triệu An Linh và Mộ Dung Bắc Quý đã thành ra như vậy rồi, chẳng phải có ý bảo nhà họ Triệu sẽ cắt đứt quan hệ với nhà họ Liên sao?”

 

Triệu Khương Lan nhướng mày.

 

“Cha ta thế nào thì ta không biết, nhưng một điều ta có thể khẳng định là, quận chúa Di Thanh sắp phát điên đến nơi rồi”

Bình Luận (0)
Comment