Chương 1224
Triệu An Linh nước mắt lã chã: “Vì sao trong mắt người chỉ có vị trí kia thôi vậy, mà không nhìn thấy sự uất ức của con, không nói tới việc hiện tại con chỉ là thái tử phi, cho dù trong tương lai có cơ hội trở thành hoàng hậu thì đã sao? Ở bên cạnh hẳn ta, con mãi mãi chỉ là thứ để trút giận. Người có biết không, hôm nay hẳn vì nữ nhân kia mà chía mũi kiếm về phía con. Rõ ràng đã có ý định muốn giết con rồi, lẽ nào tới mức này người cũng không quan tâm tới sao!”
“Nó rút kiếm ra cùng lắm chỉ muốn doạ con thôi, lẽ nào còn có thể thực sự giết con sao! Chỉ cần ảnh hưởng đến địa vị của phủ thái phó, nó cũng không dám làm gì con. Cho dù có là uất ức lớn nhất trên đời này, con cũng phải nhãn nhịn cho ta, chứ không phải dở cái thói trẻ con ra, cãi nhau um tùm với nó”
“Con không phải đang dở thói trẻ con, ả nữ quan ở Đông cung kia nơi nơi đều hãm hại con, nhưng Mộ Dung Bắc Quý lại đứng về phái ả †a, chưa từng nghe con giải thích. Đến một cung nữ nhỏ bé cũng muốn trèo lên đầu con rồi, cái ngôi vị thái tử phi này còn làm còn ý nghĩa gì nữa! Lẽ nào nữ nhỉ ở trong cung phải chịu khuất nhục như vậy, người cũng không bận tâm tới sao!”
“Từ trước tới nay người có thể làm chuyện lớn đều không để ý tới những việc cỏn con, đợi đến khi con ngồi lên phượng vị rồi, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ rồi, con sẽ chỉ thấy những khổ sở mà con từng chịu đựng quả là xứng đáng. Nhưng con thì hay rồi, phá thành ra thế này, phải xử lý hậu quả thế nào đây?”
Quận chúa Di Thanh nghiêm mặt.
“Bây giờ con theo ta tiến cung, đi nhận lỗi với hoàng thượng và hoàng hậu nương nương, nói do con nhất thời kích động, Có thể nó sẽ nể mặt nhà họ Triệu, xem như chưa xảy ra chuyện gì. Hoàng thượng và hoàng hậu nương nương có lẽ sẽ không truy xét thêm về chuyện này đâu”
Nói xong, bà ta bèn kéo ống tay áo của Triệu An Linh, muốn đưa nàng ấy vào cung.
Triệu An Linh cảm thấy không thể chấp nhận được chuyện này, bèn cố gắng thoát ra khỏi bà ta.
“Lúc con trước mặt bao người tuyên bố không còn liên quan gì tới Mộ Dung Bắc Quý, chỉ cảm thấy trong lòng như được giải thoát, giống như trốn thoát khỏi nơi ngục tù kia. Vì cớ gì mà mẫu thân còn muốn còng con vào xích sắt nữa? Lẽ nào những thứ vinh hoa phú quý phù phiếm kia, còn quan trọng hơn hạnh phúc của con sao?”
“Con thì hiểu cái gì?”
Quận chúa Di Thanh đưa tay ra, chỉ về phía viện của Thích phu nhân.
“Nữ nhi của nữ nhân kia, bất kể là làm công chúa Nhã Lan hay là làm Thần vương phi, hiện tại đều trên con một bậc. Nhưng nếu con vẫn còn thân phận thái tử phi, ít nhất về mặt thân phận cũng xem như con chưa thua nàng ta, nhưng nếu con chỉ là một nữ nhỉ bình thường bị bỏ rơi của nhà họ Triệu, con lấy cái gì mà so với nó đây!”
“Vì sao con phải so với Triệu Khương Lan làm gì? Con là con, nàng ta là nàng ta, mỗi người có một vận mệnh khác nhau. Mẫu thân, vì sao từ nhỏ đến lớn người đều muốn con so sánh với nàng ta vậy? Lẽ nào đạp Triệu Khương Lan dưới chân, con sẽ nhận được hạnh phúc sao?”
“Đương nhiên! Thân phận của nữ nhân kia tỉ tiện như vậy, dựa vào cái gì con gái của nàng ta lại có thân phận cao hơn con gái của ta chứ, †a đường đường là quận chúa, sao ta có thể thua nàng ta được chứ!”
“Mẫu thân, cái này chẳng có chút ý nghĩa gì cả. Chẳng lẽ trong mắt người, con chỉ là một công cụ để phân cao thấp với Triệu Khương Lan sao? Con cũng là một con người sống sờ sờ mà, con cũng có tình cảm, dựa vào cái gì lại biến con thành cái bàn tính chứ!”
“Là nữ nhỉ của ta, không phải nên thay ta tranh lấy vài phần thể diện sao! Sau này đồn ra ngoài, con gái ta trở thành nữ nhân bị trượng phu bỏ rơi, mà Triệu Khương Lan lại đứng trong mây nhìn xuống con, ta chẳng phải trở thành trò cười cho toàn kinh thành sao. Nữ nhân kia ở sau lưng ta, không biết còn xem trò cười của mẫu tử ta thế nào nữa!”
Triệu An Linh suy sụp hét lớn: “Bà ta muốn xem trò cười cứ để bà ta xem! Mẫu thân, chắc không phải người cho rằng chỉ cần con làm thái tử phi, thì mẫu tử ta xem như đã thẳng chứ? Thực ra trước nay chúng ta chưa từng thẳng! Mẫu thân, người có phát hiện ra, đa số thời gian phụ thân đều ở lại viện của Thích phu nhân không. Có thể nói trong lòng phụ thân, người duy nhất được phụ thân xem như thê tử của người chỉ có mình Thích phu nhân thôi. Chẳng qua người dựa vào thân phận quận chúa, mà trở thành người đến sau xem vào giữa! Thế này còn so đo có ý nghĩa gì sao? Trên danh nghĩa người là đích phu nhân, nhưng những năm qua người sống có vui vẻ không?”
Chát!
Lời của Triệu An Linh giống như xát muối vào nỗi đau của quận chúa Di Thanh.
Bà ta lại giơ tay lên cho Triệu An Linh một cái bạt tai nữa.
“Im mồm, ngươi cái thứ mất dạy này! Bản thân vô dụng cũng thôi đi, lại còn dám sỉ nhục mẫu thân ngươi như vậy!”