Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1239

Chương 1239

 

Hạ nhân có chút khó xử nâng quà biếu trong tay: “Điện hạ, vậy mấy thứ Long Diên Hương này nên làm gì đây?”

 

Mộ Dung Bắc Quý liếc hắn một cái: “Ngươi nói xem bây giờ làm sao? Ý tốt của bổn cung người ta không nhận, chẳng lẽ còn muốn bổn cung dùng mặt nóng dán mông lạnh à?”

 

Đi được nửa đường, hẳn đột ngột dừng lại.

 

“Thôi, ngươi đi tìm người, bảo hắn cầm Long Diên Hương đến Triệu phủ. Nói là hắn muốn bán thứ này, kêu hắn dùng giá rẻ bán cho Triệu An Linh.”

 

Rất nhanh đã có một người đi đến Triệu phủ.

 

Nói rằng trong tay hắn có Long Diên Hương tốt nhất, hỏi người nhà họ Triệu có muốn mua hay không.

 

Triệu An Linh vô cùng nghỉ ngờ, không hiểu sao lại có người đưa tới cửa vào lúc này.

 

Thế nhưng sau khi nàng xem qua xác định không có vấn đề gì thì vẫn mua lại.

 

Nhưng không nghĩ đến, đối phương vừa lên tiếng là chỉ cần hai lượng bạc.

 

Triệu An Linh giật mình không nói nên lời.

 

Vừa lúc Triệu Khương Lan đến châm cứu cho quận chúa Di Thanh.

 

Nàng cầm lấy Long Diên Hương nhìn xem, hài lòng nói: “Ôi, hương này chất lượng không tệ, mua ở đâu thế?”

 

“Vừa mua, chỉ tốn hai lượng bạc”

 

Triệu Khương Lan cũng giật mình: “Đùa gì thế, đừng nói là hai lượng bạc, cho dù là hai trăm lượng bạc, ngươi cũng không mua được Long Diên Hương tốt thế này.”

 

Nàng như nghĩ tới chuyện gì, nháy mắt với Triệu An Linh một cái.

 

“Sẽ không phải là có ai đang đùa ngươi đó chứ? Rõ ràng nói là ngươi mua, nhưng trên thực tế cũng chẳng khác gì tặng cả.”

 

Triệu An Linh đương nhiên nghĩ đến có khả năng là do Mộ Dung Bắc Quý sai người làm.

 

Nàng mím môi: “Ta làm sao biết được.”

 

“Thật thú vị, nếu ta đoán không sai, hẳn là do thái tử bảo người ta làm đi, hắn muốn làm gì thế nhỉ? Thừa dịp này mong ngươi thay đối suy nghĩ, trở về Đông cung à?”

 

“Dù sao thì ta cũng sẽ không về, lại nói, Long Diên Hương này là ta dùng tiền mua được. Mặc kệ lúc mua nó tốn tiền nhiều hay ít, dù sao thì vẫn là ta mua, không phải hắn tặng cho.”

 

Sau khi trải qua mấy ngày châm cứu, quận chúa Di Thanh cũng có khá hơn một chút.

 

Nửa người dưới cũng có thể động đậy, cũng không biết vì sao mà bà trước sau cũng không nói chuyện.

 

Triệu An Linh bèn sai người đi bốc thuốc, thế nhưng trong đó có một vị là Long Đình Tán, trong các cửa hàng bình thường đều không có.

 

Triệu Khương Lan bèn lợi dụng linh lực truyền qua một chút.

 

Bởi vì Triệu An Linh đã ở bên giường bệnh chăm sóc rất lâu, Triệu An Hinh cũng nói muốn góp chút sức nhỏ.

 

Hẳn khuyên Triệu An Linh nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu không thì quận chúa Di Thanh còn chưa tỉnh lại, nàng cũng mệt đến ngã bệnh trước rồi.

 

Triệu An Linh thấy Triệu An Hinh rất có lòng.

 

Tuy rằng hẳn không phải là con ruột của quận chúa Di Thanh, nhưng đã nhiều năm như vậy, hẳn đều hết sức kính trọng quận chúa Di Thanh.

 

Quận chúa Di Thanh cũng xem hắn như con ruột, vì thế nên bọn họ cũng chẳng khác gì cùng một mẫu thân sinh ra.

 

Sau lại biến thành Triệu An Linh và Triệu An Hinh thay nhau chăm sóc quận chúa.

 

Bởi vì do đổi thuốc, nên bây giờ số lần uống thuốc cũng nhiều hơn trước.

 

Lại đến lúc uống thuốc, chén thuốc được sắc tốt nhất được bưng tới, vốn nên là do Triệu An Hinh hầu hạ giúp quận chúa uống thuốc.

 

Thế nhưng hẳn đột nhiên lại bị tiêu chảy, Triệu Khương Lan lại vừa mới giúp quận chúa Di Thanh châm cứu xong.

 

Triệu An Hinh bèn ôm bụng nói: “Đại tỷ, bụng đệ có chút khó chịu, phiền tỷ giúp đỡ mẫu thân uống thuốc một lần!”

 

Triệu Khương Lan có chút không tình nguyện mà đồng ý, lại giống như bọn họ làm mỗi ngày, nàng nắm mũi quận chúa để môi bà hơi mở ra một chút.

 

Sau đó từ từ đút thuốc còn đang ấm cho bà uống vào.

Bình Luận (0)
Comment