Chương 1326
Mộ Dung Bắc Hải dở khóc dở cười: “Ngủ rồi còn trả lời vấn đề, cũng sẽ không gạt người.”
“Ta hiện tại không nghe thấy gì cả” Nàng ấy bịt tai trộm chuông mà dùng sức nhắm mắt lại, cứ như vậy dựa vào vai của Mộ Dung Bắc Hải, làm sao cũng không chịu buông tay mà ngủ đi.
Mộ Dung Bắc Hải an tĩnh nhìn nàng ấy trong chốc lát Mấy giây đản đo suy nghĩ vấn đề có nên đẩy nàng ấy ra hay không, cuối cùng hắn ta chỉ là yên tĩnh mà tắt đèn.
Ngay cả hắn ta cũng không có ý thức được, hắn ta lại một lần nữa dung túng cho hành động của Hứa Mạn Nhi.
Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ thức dậy sớm hơn một tí.
Bởi vì hôm nay là đại thọ của Viên lão gia, rất nhiều khách khứa đều sẽ tới cửa bái phỏng.
Nhưng mà sau khi hừng đông, Mộ Dung Bắc Hải lại từ chỗ thái thú Hoàng đại nhân hôm qua biết được một tin tức khác.
Hoàng đại nhân tới cửa nói cho hẳn ta lện hạ, gần đây quả thật có một ti đổi không ít bạc chỗ tiền trang, tất cả đều là ngân phiếu.
Hanh Thông”
“Là tỉ gi?”
Thái thú trả lời nói: “Là phủ tra ti. Bởi vì lúc trước thương thư bộ.
hình niêm phong sòng bạc của thành Phụng Dương, lục soát được bên trong có không ít ngân phiếu Hanh Thông. Liền đổi ngân phiếu Hanh Thông này thành ngân lượng, nói là sau này cần cho cứu tế. Nếu như sau tai nạn có gì cần xây lại, có thể đi Phủ Tra tỉ xin bạc này: “Phủ tra tỉ?” Mộ Dung Bắc Hải nghe thấy lời này, nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay.
“Quan viên phụ trách phủ tra ti này là ai?”
“Chính là hình bộ thượng thư của Phủ Tra ti Kim Minh”
Mộ Dung Bắc Hải khó tránh khỏi lo lắng quá mức, còn cố ý đi hỏi biểu ca Viên Hùng của hản ta.
“Hôm nay là tiệc đại thọ của ngoại công, không biết hình bộ thượng thư của Phủ Tra tỉ Kim Minh có đến không?”
Viên Hùng gật đầu: “Đương nhiên có. Kim Minh với nhà họ Viên có chút giao tình, ông ta ở thành Phụng Dương ăn nên làm ra, có chút quen biết. Nhưng mà điện hạ làm sao quen biết với ông ta?”
“Ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới, chờ lúc hình bộ thượng thư kia lại đây, còn mong biểu ca giúp ta giới thiệu một phen”
“Tất nhiên là không thành vấn đề!”
Mắt thấy tiệc mừng thọ gần tới giờ, có khách khứa không ngừng tới.
Viên Hùng nhớ rõ lời nói của Mộ Dung Bắc Hải, chờ Kim Minh tới, hản ta liền lập tức dẫn Kim Minh đến trước mặt Mộ Dung Bắc Hải.
“Kim đại nhân, vị này chính là Sơn Vương điện hạ, cũng là biểu đệ của ta. Điện hạ nghe người ta nhắc tới ngươi, muốn quen biết với ngươi một chút”
Kim Minh có chút giật mình nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải, vội vàng hành lễ nói: “Hạ quan gặp qua Sơn Vương điện hại”
“Kim đại nhân không cần đa lễ, bổn vương nghe nói Kim đại nhân cống hiến không ít để cứu tế. Ngươi dẫn người khám xét sòng bạc ở thành Phụng Dương, cũng bởi vậy lấy được một số bạc lớn, còn muốn dùng bạc này để cứu tế, bổn vương liền nhìn ra được ngươi là một người có lòng trượng nghĩa, cho nên muốn kết giao một phen với Kim đại nhân”
Kim Minh nghe thấy lời này, trong lòng rùng mình.
Trên mặt ông ta lại là nụ cười làm lành nói: “Hạ quan nhận bổng lộc của triều đình, đương nhiên phải làm việc vì bá tánh, cướp đoạt bạc dơ bẩn để cứu tế, cũng là theo lẽ thường tình”
“Nghe nói phần bạc này có hơn mười nghìn lượng, chỉ là công tác xây lại công trình, lại không phải một sớm một chiều, số bạc sử dụng đó, đại nhân nên ghi chú cẩn thận. Nhân dịp bổn vương gần đây đều ở lại thành Phụng Dương, bổn vương ngược lại cũng nguyện góp chút sức nhỏ, thay Kim đại nhân giám sát. Cho nên mỗi việc chỉ tiêu, đều mong Kim đại nhân ghi chú rõ ràng, kịp thời đưa tới cho bổn vương xem qua. Như vậy chờ bổn vương trở lại Kinh Thành, cũng nói rõ với phụ hoàng việc làm tốt của ngươi, nói không chừng có thể cho ngươi thêm một công trạng”
Nghe được Mộ Dung Bắc Hải nói như thế, tươi cười của Kim Minh càng thêm miễn cưỡng.
Nhưng ông ta không dám không từ chối.
Chờ yến hội kết thúc, sau khi Kim Minh trở lại phủ, lại gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
Ông ta vội vàng cho người lén đi truyền lời, không bao lâu, liền có một người gõ vào một mặt tường âm của căn phòng này.
Kim Minh nghe được động tĩnh liền mở ám khí trên tường ra, lại lộ ra một mật thất.