Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1338

Chương 1338

Hôm qua vẫn còn bình thường, hôm nay hơi động một chút, cả người Hứa Mạn Nhi đều đau ê ẩm.

Nàng ấy lại không dám nói, trong lòng vô cùng lo lắng.

Với tình trạng này của nàng ấy, e rằng không thể mang theo Mộ: Dung Bắc Hải.

Mộ Dung Bắc Hải dường như hiểu được, hẳn bỗng nghĩ tới gì đó, từ trong áo lấy ra một món đồ vật.

Chính là pháo tín hiệu.

Hai mắt Hứa Mạn Nhi sáng rực.

“Điện hạ, cái này không phải của Thần vương phi đưa cho huynh sao? Nó hữu ích không?”

“Ta không biết, nàng phóng thử xem, ngay cả Triệu Khương Lan cũng không tin tưởng người mà muội ấy đã bố trí ở thành Phụ Dương, nhưng muội ấy đã nói qua, nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, có lẽ có thể thử một lần”

Hứa Mạn Nhi nhận lấy: “Vậy đi, ta ra ngoài phóng, huynh ở trong này chờ ta một chút, n ó ò ä Chờ Hứa Mạn Nhi phóng tín hiệu, trên bầu trời xuất hiện một con bướm bạc vô cùng sinh động.

Nàng ấy mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn chúng dần dần biến mất.

Bọn họ ngồi chờ một lúc, Mộ Dung Bắc Hải vốn nhắm mắt nghĩ ngơi, nhưng bỗng nhiên mở to hai mắt.

“Mạn Nhị, hình như có người tới”

Hứa Mạn Nhi vội vàng đứng lên, cẩn thận chạy đến cửa hang động nhìn xem.

“Điện hạ, ta không thấy ai hết?”

Nàng ấy vừa nói xong, cách đó không xa mơ hồ truyền tới tiếng nói chuyện.

“Các ngươi xem, trên mặt đất có dấu vết dây thừng, rất có thể bọn họ đang ở gần đây”

Không bao lâu còn có người đi tới gần cửa hang động.

“Điện hạ, bọn họ là ai vậy? Có khi nào là người của Thần vương phi tới cứu chúng ta không?”

Mộ Dung Bắc Hải nặng nề lắc đầu: “Không đâu, thuộc hạ của Triệu Khương Lan đều là nữ nhân, mà những người nói lại là nam nhân”

Sắc mặt Hứa Mạn Nhi thay đổi, nhìn Mộ Dung Bắc Hải nhẩm chặt hai mắt.

“Chạy trời không khỏi nảng. Đây là sai lầm của ta, không đoán được âm mưu của đối phương”

“Điện hạ, đó không phải lỗi của huynh mà là do Lạc quận vương quá gian xảo”

“Mạn Nhi, nàng mau trốn đi, mục tiêu của bọn họ là ta, không phải nàng, chỉ cần nàng còn sống, thì vẫn còn hy vọng truyền tin này ra ngoài, ít nhất có thể bắt được tòng phạm”

Hứa Mạn Nhi căn chặt môi: “Ta không muốn!”

“Ngoan ngoãn nghe lời ta, không phải nàng muốn làm gì đó cho ta sao? Ta cầu xin nàng, hãy trốn cho thật kỹ và bảo vệ tốt chính mình, nếu ta bị giết, nàng phải nghĩ cách chạy khỏi nơi này.

Mộ Dung Bắc Hải đã nói như vậy, Hứa Mạn Nhi cũng không dám làm trái.

Nàng ấy chỉ có thể lách mình trốn phía sau tảng đá, chẳng mấy chốc đã có bốn người cầm đao xông tới.

Bọn họ trừng mắt nhìn Mộ Dung Bắc Hải, lớn tiếng nói: “Sơn vương điện hạ đang ở đây!”

Mộ Dung Bắc Hải trừng mắt nhìn bọn họ, tên cầm đầu nhe răng cười dữ tợn.

“Chúng ta phải tốn rất nhiều sức lực mới tìm được điện hạ! Lạc quận vương giăng lưới khắp trên dưới đất vậy mà vẫn để ngài thoát”

Mộ Dung Bắc Hải lạnh lùng nói: “Nếu hiện tại Lạc quận vương không có ở đây, vậy thì hản ở đâu chứ?”

“Điện hạ, ngài chết tới nơi rồi, mà lắm lời như vậy. Chúng ta chỉ làm theo lệnh của vương gia thôi. Nếu có trách, thì trách tâm tư ngài quá nặng, đường lớn không đi lại thích đi ngõ cụt, cản đường tiền tài của chúng ta”

Đôi mắt Mộ Dung Bắc Hải loé lên: “Xem ra bốn vương đoán đúng?

Lạc quận vương thật sự cấu kết với hình bộ thượng thư Kim Minh, Bốn vương đúng là không xử oan hắn”

Thấy đối phương không trả lời, Mộ Dung Bắc Hải cố ý nói chuyện khách sáo.

Bình Luận (0)
Comment