Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1341

Chương 1341

Rất nhanh đã có người xoay bình hoa trên giá sách ở thư phòng Kim Minh, phía sau bình phong mở ra một cách cửa.

Mộ Dung Bắc Hải híp mắt lại, lệnh cho người xông vào cửa ngầm, nối thẳng đến một cái sân khác.

Sau khi Lạc Quận vương nhận được tin thì đang hoảng hốt chuẩn bị bỏ chạy.

Lại không ngờ rằng, có người lại đuổi đến đây ngay luôn rồi, bao vây hẳn ta.

Đợi tất cả đều được đưa đến trước mặt Mộ Dung Bắc Hải thì Mộ Dung Bắc Hải vừa nhìn đã thấy Lạc Quận vương đang cúi đầu cố gắng che giấu bản thân mình trong đám người.

Mộ Dung Bắc Hải được người đẩy đến trước mặt Lạc Quận vương, ánh mắt trầm trọng.

“Vương thúc, lâu rồi không gặp”

Lạc Quận vương thấy Mộ Dung Bắc Hải nhận ra mình thì hừ lạnh một tiếng, trong mắt mang sự ngoan tuyệt rất rõ ràng.

“Sơn vương điện hạ, thật không ngờ là mạng của ngươi cũng cứng thật! Đến cả vũ khí bí mật của ta cũng không khiến ngươi bị nổ chết”

“Đúng vậy, chỉ có thể nói Vương thúc quá thiếu kiên nhẫn rồi, ta chẳng qua chỉ là hạ lệnh nói điều tra khoản ngân phiếu đang thông hành kia, người đã gấp rút muốn hạ thủ với ta. Nếu như người chậm thêm một chút thời gian nữa thì có lẽ ta sẽ bỏ hết nghi ngờ với người”

Lạc Quận vương sao có thế không nghĩ đến việc đợi sau khi Mộ Dung Bắc Hải rời đi rồi tính kế chứ, nhưng thời không đợi người.

Trước mắt chính là thời gian quan trọng để chiêu binh mãi mã, không có bạc thì cài gì cũng không làm được!

Hẳn ta đâu ngờ được, vận may của Mộ Dung Bắc Hải lại tốt đến như thế, rõ ràng đã sắp xếp ổn thoả đầy đủ mọi thứ vậy mà vẫn không làm tổn thương đến hắn chút nào.

“Người thân làm Vương gia, coi thường thánh ân, vậy mà có mưu đồ làm phản, muốn đảo lộn trời đất. Lạc Quận vương, người biết tội chưa?”

“Biết tội? Thắng làm vua thua làm giặc, dù sao đi nữa bổn vương cũng thua rồi, còn có thể nói cái gì chứ? Hôm nay cho dù ta nhận tội thì các ngươi có thể không giết ta sao? Cần gì phải nói những lời dư thừa như thế”

“Trong tay người vốn cầm quân Tây Bắc, quyền thế ngập trời, hà cớ gì phải đi trên con đường không thể quay đầu này chứ?”

“Năm đó, khi tiên đế giết phụ vương huynh trưởng của ta, đã từng nương tay dù chỉ là một chút không? Ở hoàng tộc, n‹ huynh đệ tình thâm, nhưng ai ngồi lên trên vị trí đó rồi mà tay không dính đầy máu tươi chứ, chẳng lẽ phụ hoàng người rất sạch sẽ sao!”

“Nếu như Vương thúc vẫn khăng khăng nghĩ như vậy thì ta cũng không có cách gì khác. Chẳng qua nếu bây giờ người đã rơi vào tay bổn vương thì bổn vương nhất định sẽ áp giải người về kinh, đợi phụng hoàng xử trí. Hiện giờ Vũ vương đã bị đi lưu đày, người cảm thấy người sẽ tốt hơn hẳn ở chỗ nào chứ?”

Vẻ mặt của Lạc Quận vương u ám, chẳng nói một lời bị người áp giải xuống.

Mộ Dung Bắc Hải lại hạ lệnh cho người nhanh chóng bẩm báo chuyện này cho Chiêu Vũ đế, để trong kinh làm tốt chuẩn bị.

Thấy đã sắp xếp người canh giữ canh giữ Lạc Quận Vương cẩn thận rồi, Mộ Dung Bắc Hải mới thở nhẹ ra một hơi.

Hắn lại cảm tạ hai Phương vệ một lân nữa.

Sau khi Phượng vệ chắc chắn rằng Mộ Dung Bắc Hải an toàn thì mới xin từ biệt rời đi.

Ngựa của thái thú Hoàng giãm vào khu vực có địa lôi, tuy hắn được thuộc hạ chắn cho hơn nữa hoả lực của địa lôi nhưng vẫn bị thương rất nặng.

Cũng không biết được là có sống qua được kiếp nạn này hay không.

Bàn giao hết tất cả công việc xong, Mộ Dung Bắc Hải đã sớm bị mệt mỏi đến mất hết sức rồi, đến tối mới đưa Hứa Mạn Nhi trở về Viên gia.

Tối qua ngoại công của Mộ Dung Bắc Hải không thấy hắn trở về đã gấp đến độ không ngủ được, đã một ngày một đêm rồi chưa chợp mắt.

Tất cả mọi người đều lo lắng đứng ở trong đại sảnh chờ, đến khi thấy Mộ Dung Bắc Hải trở lại phủ thì bọn họ mới yên tâm.

Viên lão gia vội vàng lên ôm Mộ Dung Bắc Hải: “Điện hạ, ngươi dọa chết ngoại công rồi! Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì ở thành Phụng Dương thì ta phải ăn nói làm sao với mẫu hậu ngươi đây, quả thật là có lỗi với liệt tố liệt tông mà, không bằng cái mạng của lão già này chết đi cho rồi”

Bình Luận (0)
Comment