Chương 1409
Sau khi mọi thứ được chỉnh đốn ổn thỏa, Hứa Mạn Nhi cùng vào cung với Mộ Dung Bắc Hải.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hứa Mạn Nhi nhìn thấy hoàng hậu và Chiêu Vũ Đế, trong lòng nàng ấy khó tránh khỏi lo sợ bất an và rất căng thẳng. Nhưng mà Mộ Dung Bắc Hải vẫn luôn nắm tay nàng ấy, thỉnh thoảng móc ngón tay nàng ấy để ám chỉ sự trấn an.
Nàng ấy không thể làm gì khác hơn ngoài việc tự nói với bản thân, cần phải bình tĩnh, không thể để cho Mộ Dung Bắc Hải mất mặt được.
Đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên Viên hoàng hậu nhìn thấy nàng ấy. Trong bữa yến tiệc thơ lần trước, Viên hoàng hậu đã nhận thấy được Hứa Mạn Nhi rất am hiểu thơ văn.
Nếu như lúc đó không phải là giúp Hứa An Liễu, vậy thì người đứng đầu của yến tiệc thơ lẽ ra là Hứa Mạn Nhi mới đúng.
Rõ ràng hoàn cảnh của nhà họ Hứa không tốt nên nàng mới không thể không trái với lòng mà giúp Hứa An Liễu gian dối.
Lúc đó Viện hoàng hậu vẫn không nghĩ rằng tương lai nữ tử này sẽ trở thành con dâu của bà.
Lúc này nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải đưa người đến, hoàng hậu cũng sẽ không ở trước mặt làm nàng ấy gây khó xử:
Ngược lại biểu hiện của bà còn không có chút ngăn cách nào: “Ngẩng đầu lên để bổn cung xem nào.
Hứa Mạn Nhi dè dặt ngẩng đầu lên, hoàng hậu tỉ mỉ đánh giá nàng ấy mấy lần. Bà không khỏi cảm thấy ánh mắt của Mạn Nhi vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa còn cảm thấy khuôn mặt có phần giống Triệu Khương Lan.
Thực ra ở yến tiệc thơ hôm đó bà đã để ý đến điều này rồi.
Trong lòng Viên hoàng hậu không khỏi nói thầm, Mộ Dung Bắc Hải thích nàng ấy như vậy, có phải là bởi vì không cách nào có được Triệu Khương Lan không.
Vì vậy cho nên lần thứ hai mới tìm một người có tướng mạo gần giống với nàng? Đương nhiên trong lòng bà ta nghĩ như vậy nhưng sẽ không nói ra, chỉ ra sức mỉm cười hiền hậu nhìn Hứa Mạn Nhi.
“Đã nghe Sơn Vương nhắc tới ngươi, nhưng đây là lần đầu bổn cung chính thức gặp ngươi, nhìn thấy ngươi cũng là một đứa trẻ tốt, hi vọng sau này người và Sơn Vương có thể giúp đỡ lần nhau, sắp sếp tốt nội viện của Sơn vương phủ.”
Hứa Mạn Nhi vội vàng gật đầu: “Con nhất định sẽ tận lực làm tốt việc thuộc bổn phận, không để cho điện hạ thêm phiền.
Chiêu Vũ Đế không nghĩ nhiều như vậy, hiếm thấy Mộ Dung Bắc Hải chủ động bằng lòng tiếp nhận một nữ tử, hắn ta vui mừng còn không kịp nữa.
Đợi lúc Hứa Mạn Nhi lên phía trước dâng trà cho bạn họ, Chiêu Vũ Đế nhấc chén lên. Hắn ta ngửa đầu uống hết toàn bộ nước trà trong chén rồi sau đó nở một nụ cười vui vẻ.
“Chén trà này của con dâu, có thể nói là lần mà trầm uống vui vẻ nhất từ trước đến nay. Viên hoàng hậu nghe thấy hắn ta nói như vậy đương nhiên biết được hắn ta hết sức coi trọng Mộ Dung Bắc Hải
Nhưng bà vẫn cười liếc nhìn Chiêu Vũ Đế: “Lời này người không nên để cho các vương phi khác nghe được, nếu không các nàng ấy sẽ có ý kiến đấy.
Nhìn thấy hoàng thượng và hoàng hậu thầm kín và bình dị gần gũi như vậy, trong lòng Hứa Mạn Nhi cũng nhẹ nhõm hơn.
Trước khi bọn họ rời đi, hoàng hậu đã đặc biệt thưởng rất nhiều đồ, trong đó có một loại nhân sâm quý nói là có thể bổ khí.
Hoàng hậu cũng lo lắng huyết mạch của Mộ Dung Bắc Hải không thông, bây giờ bỗng nhiên thành hôn khó tránh khỏi phải làm chuyện phòng the.
Nếu như khí huyết không đủ thì sợ rằng sẽ không tốt đối với thân thể hắn.
Không khó để nhận ra bọn họ xem trọng Mộ Dung Bắc Hải nhiều như thế nào.