Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1456

Chương 1456

Tìnữ ở bên cạnh cô nương kia cũng đỏ rần cả mặt, tiếp tục lấy lòng Triệu Khương Lan: “Không biết có thể làm phiền Thần Vương phi xem giúp tiểu thư nhà chúng thần được không? Ở đây chỉ có người là hiểu biết y thuật, nếu không thì chúng nô tỳ cũng không dám làm phiền đến người.”

Đương nhiên Triệu Khương Lan sẽ không từ chối.

Cô nương ấy thật sự không thể ngồi thuyền được nữa, ngay lập tức nàng vội vã đưa cô nương ấy lên bờ.

Nàng vốn định sau khi lên bờ, sẽ cho người của Thần vương phủ đến đưa bọn họ trở về.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Triệu Khương Lan đang định nói với những người trên thuyền một tiếng, thì một cô nương trẻ tuổi khác ở bên cạnh nàng đã chủ động nói: “Vương phi không cần lo lắng, chúng ta sẽ thay người nói lại với Vương phu nhân một tiếng.”

Nghe đối phương nói như vậy, Triệu Khương Lan không nghi ngờ gì khác, nên cũng không nói với những người ở trên thuyền.

Nhưng nàng không hề biết rằng vị cô nương trẻ tuổi này không phải ai khác, mà chính là tỷ muội thân thiết của Hứa An Liễu

Khi người tỷ muội thân thiết ấy của Hứa An Liễu quay lại thuyền, nàng ta cố ý muốn lừa Hứa Mạn Nhi cắn câu, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được?

Họ làm theo những gì đã lên kế hoạch từ trước và không nói cho Triệu Khương Lan biết thuyền sẽ đi đâu. Ngược lại, khi có người hỏi có thấy Triệu Khương Lan không, thì người đi cùng đều ngơ ngác không biết nàng đang ở đâu.

Người đang lo lắng thấp thỏm không yên chính là Vương phu nhân.

Dù sao cái người đang không rõ tung tích ấy là Thần

Vương phi l Nếu nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn gì đó, bà ta biết ăn nói với Thần Vương điện hạ thế nào đây, chẳng phải là bà ta đang vớ phải nạn lớn hay sao!

Vương phu nhân đang định cho người quay thuyền lại để trở về tìm Triệu Khương Lan.

Nhưng lúc đó lại nghe thấy có một người đột nhiên hét lớn, rồi chỉ tay vào một nơi màu đỏ trên mặt hồ vừa phát ra tiếng động và nói: “Ơ, hình như đẳng kia có một người rơi xuống nước thì phải?”

“Không phải hôm nay Thần Vương phi mặc quần áo màu đỏ sao, lẽ nào người ở đẳng kia là Thần Vương phi?”

Nghe đến đây, Vương phu nhân choáng váng đến suýt chút nữa thì ngất đi, bà ta vội vàng cho thuyền đến gần.

Nhưng mà thân tàu thì quá lớn và di chuyển rất chậm chạp, bà ta thật sự lo lắng người rơi xuống nước kia sẽ không thể chịu đựng lâu được ở dưới nước.

Trên thuyền có vài thị vệ biết bơi, những thị vệ đó thấy vậy thì đều đã sẵn sàng nhảy xuống cứu người.

Nhưng khi họ vừa định nhảy xuống thì đã bị ngăn lại.

“E rằng như vậy thì không ổn đâu. Các người đều là đàn ông, còn Thần Vương phi lại là nữ nhân, cho dù là các ngươi nhảy xuống cứu nàng ấy lên, nhưng cũng sẽ rất có khả năng làm tổn hại đến thanh danh của nàng ấy, khó tránh sẽ khiến nàng ấy buồn phiền trong lòng. Nói không chừng sau khi Thần Vương điện hạ biết chuyện sẽ lại không vui, nếu như ngài ấy trách tội thì ai sẽ gánh gác nổi đây?”

Thị vệ đành phải miễn cưỡng dừng lại, không dám tùy tiện nhảy xuống nước.

Đây đúng là một vấn đề nan giải, khiến tất cả những người trên thuyền đều đứng ngồi không yên. Có người không nhịn được nên lên tiếng: “Lẽ nào không có nữ nhân nào trong chúng ta biết bơi sao?” Hứa Mạn Nhi đứng phắt dậy: “Ta biết bơi, để ta đi cứu nàng ấy”

Vương phu nhân vừa nhìn thấy người đứng lên là Hứa

Mạn Nhi, vẻ mặt của bà ta trở nên hơi căng thẳng một chút.

“Ây da, trắc phi của ta à, chuyện này làm sao có thể làm phiền người được? Cho dù là người hay là Thần Vương phi, một khi xảy ra tai nạn, hạ thần đều không biết ăn nói như thế nào với hai vị điện hạ cả

Hứa Mạn Nhi cắt ngang lời bà ta: “Không cần nói nữa, ta xuống cứu tỷ ấy là lựa chọn tốt nhất rồi. Nếu không thì giữa các vị đang ngồi đây, còn có ai thông thạo bơi lội hay không?”

Điều này quả thực là cực kỳ hiếm thấy ở chốn khuê nữ.

Hầu hết các vị đang ở đây đều là những cô nương xuất thân danh gia vọng tộc, bảo các nàng ấy ngâm thơ đối ẩm thì rất đơn giản, nhưng thông thạo bơi lội thì thật sự quá khó với họ.

Nhưng Hứa Mạn Nhi thì khác, Hứa Mạn Nhi từ khi còn bé đã phải lớn lên trong hoàn cảnh rất khắc nghiệt.

Những lúc nghèo đói nhất, không có cơm ăn, nàng ấy đã phải lội xuống nước để bắt cá.

Lúc mới đến nhà họ Hứa, bởi vì chưa biết tính cách của người nhà họ Hứa, nên nàng ấy đã vô tình nói ra chuyện này.

Mà cũng vì chuyện này, nàng ấy đã bị Hứa An Liễu chế giễu cười nhạo.

Bình Luận (0)
Comment