Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1462

Chương 1462

Đột nhiên Triệu Khương Lan nghĩ ra rằng, rõ ràng nàng đã phải người đi thông báo cho Vương phu nhân biết rồi, nhưng lại giả vờ như không biết, không chừng đây là cố ý chăng?

Có thể là do đã sống quen với những thủ đoạn mưu mô xảo quyệt rồi nên nàng không thể không suy nghĩ xa hơn.

Lỡ như từ đầu đến cuối đây chỉ là một trò cười đầy sự ác ý thì sao, và cuối cùng cũng chỉ vì muốn làm tổn hại đến danh tiếng của Hứa Mạn Nhi?

Nàng liếc mắt đưa nhìn người của Sơn Vương phủ: “Nói cho Trắc phi biết, chuyện này xem ra không hề đơn giản như vậy. Bổn cung nhất định sẽ tìm lại công bằng cho nàng ấy”

Đợi đến khi thuộc hạ rời đi, Triệu Khương Lan lập tức cùng Mai Hương rời phủ. Nàng đi một mạch đến phủ của tiểu cô nương hôm nay nhờ nàng chữa bệnh.

Cô nương này là tiểu thư của nhà Thái Thường Tự Thiếu Khanh. Sau khi Triệu Khương Lan chẩn đoán mạch cho nàng ấy và thấy nàng không có vấn đề gì lớn cả.

Nhưng mà cơ thể của cô nương đó rất gầy, nên có thể do chưa quen đi thuyền, nên Triệu Khương Lan liền hạ lệnh cho người đưa nàng ấy về phủ.

Nhưng nếu là nàng ấy cố tình làm vậy, thì đừng trách nàng vô lễ.

Triệu Khương Lan đến phủ Thái Thường Tự Khanh, binh lính của phủ đó thấy nàng ấy, lập tức đến chào đón.

“Thần vương phi.

“Tiểu thư nhà các ngươi đâu?”

“Tiểu thư vừa ra ngoài rồi ạ, người nói có hẹn với bằng hữu

Tim của Triệu Khương Lan dấy lên.

Ra ngoài rồi, có hẹn với bằng hữu?

Nàng ta như vậy mà đã ra ngoài đi chơi sao, sáng nay còn cái dáng vẻ sống dở chết dở mà, nhanh như vậy đã có thể vui chơi nhảy múa rồi ư “Nàng ấy đến nhà của người bạn nào vậy? Bổn cung đang có chuyện gấp nên sẽ đến đó tìm nàng ấy, không thể chậm trễ”

Binh lính trong phủ không hề biết đầu đuôi câu chuyện lại không dám giấu Triệu Khương Lan, nên đã thành thật mà nói với nàng.

“Hahhah, Hứa An Liễu, hôm nay muội không ở trên thuyền, thật là đáng tiếc mà. Không thể thấy cái dáng vẻ hiên ngang của Hứa Mạn Nhi khi ở dưới nước, thật sự rất buồn cười. Nhưng đặc sắc nhất vẫn là biểu cảm của cô ta khi nhìn rõ người mình cứu là ai, ai ya cười chết mất.”

“Đúng vậy đúng vậy, sau khi cô ta lên thuyền một câu cũng không dám nói, trong lòng nhất định rất khó chịu, nhìn dáng vẻ chịu khổ của cô ta, ta thực sự cảm thấy rất há da.”

Tuy Hửa An Liễu không tận mắt chứng kiến, nhưng nghe lời miêu tả như vậy, cảm thấy vui đến mức khỏe mỗi cũng tự động cong lên. Nàng ta định nói điều gì đó, bỗng dưng phía sau truyền đến một giọng nói lạnh như băng.

“Các người vừa nói chuyện gì mà buồn cười đến như vậy, bổn cung cũng thấy hứng thú, chi bằng kể cho bổn cung nghe cùng đi.”

Giọng nói của họ đột nhiên dừng lại.

Gương mặt của cô nương mà sáng nay Triệu Khương Lan khám bệnh cho bỗng trắng bệch.

“Thần, Thần vương phi,….. sao người lại đến đây?” Hứa An Liễu trợn tròn mắt, không dám tin mà quay đầu lại.

Tỷ muội của cô cũng hoảng sợ mà nhìn qua, run rẩy mà đứng lên.

Thuộc hạ đi theo phía sau lau mồ hôi, vừa nãy Triệu Khương Lan khí thể đùng đùng mà xông vào, mà với thân phận này của họ thì không ai dám ngăn cản cả.

Triệu Khương Lan thản nhiên ngồi xuống, lạnh lùng liếc nhìn họ.

“Nói tiếp đi, không phải vừa rồi đang nói chuyện vui vẻ cười đùa sao? Bổn cung vừa đến sao lại im lặng như vậy, lẽ nào không nghênh đón bổn cung sao?”

Bình Luận (0)
Comment