Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1516

Chương 1516

Long vệ nghe được câu này thì bừng tỉnh ngộ. Xem ra trong lòng bệ hạ đã rất đề phòng Phượng vệ rồi.

“Thuộc hạ tuân lệnh, chuyện này nhất định sẽ cố gắng giấu Thịnh Thuỷ Đường, tuyệt đối sẽ không để Phượng vệ biết được tin tức này”

Rất nhanh Lý Mặc đã đem theo nhân mã được lựa chọn kỹ càng xuất phát đến hương Nam, lén lút đi về phía biên giới Thịnh Khang.

Mà ở một bên khác, Triệu Khương Lan bởi vì từ trước đến giờ chưa làm việc gì, nên thành thật ở trong phòng, khiến cho những người canh giữ nàng bớt lo hơn.

Thậm chí đối phương còn cải thiện thức ăn của nàng, Triệu Khương Lan nhân cơ hội bọn họ đưa cơm đến hỏi.

“Bức thư trước đó chắc là truyền đến Vinh Dương rồi chứ, không biết bên Vinh Dương kia có động tĩnh gì không?” Đối phương nhún vai nói: “Trước mắt hình như không có động tĩnh gì. Nhưng nghe nói, Vinh Dương không hề huỷ bỏ lễ lập hậu, chỉ nói lùi lại sau này, cũng không biết là có tính toán gì.”

“Lùi lại sau này?”

Triệu Khương Lan suy nghĩ có chút đăm chiêu, như thế, Lý Mặc chắc có chút chuẩn bị mới đúng.

Đối phương lại cười nhạo một tiếng: “Nói cũng kỳ lạ, nếu tin tức công chúa Nhã Lan gặp nạn đã truyền khắp Vinh Dương rồi thì vị Hoàng đế kia dựa theo lẽ thường mà nói thế nào cũng nên huỷ bỏ lễ lập hậu trước, nhưng hắn còn hạ lệnh không cho phép người dân nghị luận, nói không chừng đang âm thầm chuẩn bị xuất binh đánh Thịnh Khang, nếu như là thật thì người coi như là đã lập được một công rồi.”

Trong lòng Triệu Khương Lan rất ghê tởm cách làm của bọn họ, nhưng gương mặt lại cười, không nói một từ.

Chớp mắt cái đã sang tháng ba.

Tháng ba mùa xuân, muôn hoa đua nở. Mảnh rừng hoa đào sau núi, cũng bắt đầu thể hiện tài năng, thi nhau đua nở.

Như vậy, những người dưới chân núi muốn lên núi ngắm hoa cũng dần dần nhiều lên.

Càng như thế thì mấy người kia trông Triệu Khương Lan càng chặt, để phòng ngừa nàng nhân cơ hội gây rối muốn chạy trốn.

Sau khi đoàn người Lý Mắc gián tiếp thăm dò rất nhiều nơi xong thì cuối cùng tổn không ít sức lực, dò tìm đến nơi này.

Bọn họ đóng giả thành dáng vẻ của du khách đến ngắm hoa, nhìn thôn trang ở khắp mọi nơi.

Sau khi xác định nông trang nào có trăm mẫu đất canh tác xong, Lý Mặc đem một đoàn người đến đấy tìm.

Nhìn thấy có người ngoài đến gần, người canh giữ Triệu Khương Lan biến sắc, cực kỳ cảnh giác.

“Các ngươi là người nào ?”

Ngón tay của hắn đặt trên đạo treo ở bên hông, dường như một khi phát hiện đối phương có hành động lạ gì thì dự định sẽ động thủ.

Nhưng lúc này, Lý Mặc đóng giả thành dáng vẻ của một người khiêm tốn, nhìn có vẻ cả người đều vô hại.

Hắn ta vỗ vỗ chiếc quạt ở trong tay, hơi mỉm cười: “Vị huynh đệ này, chúng ta là thư sinh đi qua nơi này, bởi vì nghe nói trên núi có rừng hoa đào, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần nên muốn vào rừng ngâm thơ đối câu. Nhưng cử đi cứ đi thế là lạc đường rồi, cho nên mới hỏi thăm người một chút, rừng hoa đào ở đâu?”

Người này không kiên nhẫn mà chỉ ra phía sau núi: “Cứ đi thẳng lên, rất nhanh là có thể nhìn thấy rồi. Lý Mặc lại thở dài một hơi: “Thực không dám giấu điểm, đi đường lâu như thế, chúng ta đều có chút khát rồi, có thể lại làm phiền huynh đệ một chút, cho chúng ta xin một bát nước được không?”

“Uống nước? Chỗ này bọn ta không có nước, các người đi đi, đừng ở lại chỗ này nữa!”

Bình Luận (0)
Comment