Chương 1537
Mộ Dung Bắc Hải đương nhiên biết rõ, giờ phút này bất luận nói cái gì, Chiêu Vũ đế cũng không chịu hiểu và bỏ qua cho.
Thật ra đạo lý tất cả mọi người đều biết, Mộ Dung Bắc Uyên làm gì có vì đối nghịch với Chiêu Vũ đế.
Tất cả cầu mong của hắn, từ đầu đến cuối cũng chỉ là có thể bảo vệ được Triệu Khương Lan.
Nhưng khi tư tình nhi nữ và quốc gia thiên hạ đặt cùng một chỗ, trong mắt để vương, hiển nhiên là trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Cho nên Mộ Dung Bắc Hải vẫn chưa giải thích, chỉ buông mắt xuống nhận hết tất cả.
“Vốn dĩ Uyên Nhi quả thật là có chút lo lắng, không muốn để nhi thần liên luỵ vào trong chuyện này, là nhi thần chủ động đề nghị đệ ấy đổi với nhi thần, cho nên chuyện này, tất cả trách nhiệm con nhận.
Ánh mắt của Chiêu Vũ để tràn đầy quở trách, hắn ta nghĩ đến cái gì đó rồi nhíu chặt lông mày.
“Tần Khâm nói, hắn ta rõ ràng nhìn thấy con ra khỏi Thần Vương phủ, nhưng vì sao con đó lại trở thành Thần Vương, còn con sao lại có thể dùng dung mạo của Thần Vương ở trong phủ suốt?”
Mộ Dung Bắc Hải không có nói ra chuyện dịch dung thuật, chỉ hàm hồ nói: “Bởi vì nhi thần biết được một người, có kỹ năng hoá trang rất cao. Cho nên sau khi được hắn hoá trang cho, nhìn qua thì không dễ dàng phân biệt.
“Làm càn!”
Chiêu Vũ để thế nào cũng không nuốt được cục tức này được: “Nếu mà như thế, Thần Vương đã rời đi nhiều ngày như thế. Nó muốn làm cái gì, thì cũng khó mà thành, còn định làm loạn một trận trong ngày lập hậu đại điển của Vinh Dương sao? Nó có dự định gì, con có biết hay không?”
Mộ Dung Bắc Hải lắc đầu: “Nhi thần không biết.”
“Hay cho một câu không biết, cái gì cũng không biết, con cũng dám thả người?”
Ngón tay Chiêu Vũ để chỉ ra ngoài sân: “Con không được quỳ ở đây nữa, đi ra ngoài kia quỳ! Trẫm không muốn nhìn thấy con!”
Mộ Dung Bắc Hải chỉ đành phải nỗ lực chống đỡ thân mình đứng dậy, nhìn thấy bước chân hắn loạng choạng, Tần Khâm có chút không đành lòng muốn tiến lên trước đỡ hẳn.
Chiêu Vũ đế quát lạnh một tiếng: “Không được đi giúp nó! Không phải nó rất có bản lĩnh sao, vậy thì trẫm phải nhìn xem, nó có thể có cốt khí như thế đến lúc nào!”
Bên ngoài trời giá rét đất lạnh, rõ ràng sáng sớm còn có chút ánh nắng, đến bây giờ mây lại dần dần rải rộng. Chân của Mộ Dung Bắc Hải đã lâu rồi chưa phải chịu qua sự giày vò như thế này, chịu đựng sức nặng của cả người, mỗi một khắc đều là giày vò, Nhưng trên đất lạnh cứng, cho dù y phục có dày hơn nữa thì thời gian dài gió lạnh của thổi qua toàn thân.
Viên Hoàng hậu vừa nghe được tin tức đã vội vàng đi đến, muốn cầu tình cho Mộ Dung Bắc Hải.
Nhưng Chiêu Vũ để làm như không thấy, quyết tâm đến cả bà cũng không chịu gặp. Bà thấy mắt Mộ Dung Bắc Hải rưng rưng, vừa đau lòng vừa tức giận.
“Con bị đứt dây thần kinh nào vậy, đi dung túng cho Thần Vương làm chi! Con rõ ràng biết đây là vảy của phụ hoàng con còn chạm vào, bây giờ nó đi rồi, chỉ có thể một mình con chống đỡ. Nếu như sau này nó làm ra chuyện lớn gì thì con lấy gì để vạch mặt nó đây?”
Mộ Dung Bắc Hải có chút xấu hổ: “Nhi thần bất hiếu, khiến mẫu hậu lo lắng. Nhưng chuyện này, nhi thần tuyệt không hối hận. Uyên Nhi và Khương Lan, đều là người mà nhi thần quý trọng trong lòng. Đến bây giờ họ gặp nạn, đến cả nhi thần cũng không đưa tay ra giúp đỡ bọn họ, há chẳng phải là khiến lòng người đau xót. Quân tử thổ lộ tình cảm, tình nghĩa làm trọng, nhi thần có thể chắc chắn, nếu hôm nay đổi thành nhi thần phải đối mặt với tình cảnh như thế, bọn họ cũng không chút do dự nào mà đứng ra giúp con.”
Viên Hoàng hậu cắn chặt môi: “Nhưng quân tử cũng có việc không nên làm! Con để Uyên Nhi đi Vinh Dương, có từng nghĩ qua tình huống gì đang chờ đợi nó. Trong tay nó không một binh một tốt, lấy cái gì để chống lại một lực lượng quân sự của đất nước to lớn.
“Nhưng nhi thần thấy, chỉ cần có tình có nghĩa, dù chỉ là một người không quan trọng, cũng hơn là thiên bình vạn mã!”
Viện Hoàng hậu còn định nói cái gì, nhưng lại nhìn thấy một bóng người rảo bước đi đến.
Hơn nữa theo sự đến gần của cái dáng người xinh đẹp này, xung quanh không ngừng truyền khí lạnh đến, rõ ràng là doa một đám người. Viên Hoàng hậu tập trung nhìn vào, người đến không phải người khác, chính là Hoa Quý phi.
Đợi đến khi nhìn rõ y phục mà Hoa Quý phi mặc trên người, Viên Hoàng hậu trợn tròn mắt, tưởng là mình nhìn nhầm rồi.
Hoa Quý phi vậy mà mặc một bộ y phục mỏng vải.
Phải biết là bây giờ là tiết lạnh mùa xuân, lành lạnh, đến cả áo bông bình thường cũng chưa chắc đã chống lại được cái lạnh nơi thâm cung.