Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1542

Chương 1542

Căn cứ vào sự hiểu biết của Triệu Khương Lan với Lý Mặc, để buộc bản thân nàng nhượng bộ, hắn nhất định sẽ đe dọa tính mạng người xung quanh nàng.

Từ đó, nàng chắc chắn rơi vào thế bị động?

Triệu Khương Lan cắn răng, yên lặng tập trung lấy ra một đồ vật.

Sau khi lấy ra một lọ màu trắng ngọc từ trong tay áo, nàng giữ chặt nó trong lòng bàn tay.

Trời đã khuya, Vũ Mạc gõ cửa đi vào.

“Chủ thượng, ngài ăn một chút đi. Thuộc hạ biết ngài không vui, nhưng đừng đày đọa bản thân như vậy” Triệu Khương Lan đưa tay lắc chiếc bình trong tay.

“Đây là cái gì?”

Vũ Mạc không hiểu.

“Nhuyễn Cần Tán. Uống xong cơ thể sẽ cảm thấy yếu ớt, cả người không còn sức lực trong vòng mấy tháng.”

Thấy nàng nói như thế, Vũ Mạc vội che miệng lại.

“Chẳng lẽ, ngài muốn dùng cái này, để tránh việc đại điển diễn ra sao?”

Triệu Khương Lan ừ một tiếng.

Vũ Mạc vội vàng bước lên phía trước: “Không được. Chỉ cần nghe từ thời cũng biết thứ này rất có hại với cơ thể Bình thường chỉ dùng để hại người ta. Sao người có thể dùng trên cơ thể mình như thế”

Triệu Khương Lan bối rối nhìn nàng, “Nhưng ta không còn cách nào khác, mọi chuyện đã tới bước đường cùng, kế hoạch cuối cùng chỉ có thể kéo dài thời gian thôi

Vũ Mạc rơm rớm nước mắt nhìn nàng: “Chủ thượng, thật sự phải làm như thế sao? Vậy sau một tháng nữa thì sao? Dù có thể dời ngày Đại điển, nhưng bệ hạ chắc chắn không bỏ cuộc. Tránh được một lúc không tránh được cả đời, mà tác hại của thuốc đối với cơ thể ngài là thật, xin ngài hãy nghĩ lại.”

Triệu Khương Lan mở lọ thuốc, đau đớn nhắm mắt lại.

“Dù tránh không được, ta cũng phải tìm cách trì hoãn. Giữa ta với hằn đã định trước không có kết cục tốt đẹp

Nàng nói xong ngẩng đầu nuốt mấy viên thuốc trong lo.

Vũ Mạc lo lắng nhìn nàng, không lâu sau, cánh tay Triệu Khương Lan không đỡ nổi cơ thể, nàng ngã trên ghế.

“Chủ thượng!”

Trước mắt Triệu Khương Lan tối sầm, nàng đột nhiên hộc máu.

“Chủ thượng!”

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vũ Mạc, Cần Thư nhanh chóng chạy vào.

Nàng vừa nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Khương Lan thì biến sắc: “Có chuyện gì xảy ra, chủ thượng trúng độc?”

Đôi mắt Vũ Mạc đỏ ửng: “Không, ngài ấy tự dùng Nhuyễn Cần Tán, hơn nữa còn uống hết cả bình Nhuyễn Cần Tán.”

Cần Thư kinh ngạc nhìn lọ thuốc rồng không, đỡ Triệu Khương Lan.

“Người tranh thủ thời gian như thế này sao?”

Triệu Khương Lan chỉ cảm thấy cơ thể không có chút sức lực nào, giờ cô dường như biến thành một cái xác không hồn.

Chưa nhắc tới việc đi lại, chỉ cầm đồ thôi cũng phải cố hết sức.

Hai người cùng nhau ôm Triệu Khương Lan lên giường, Cần Thư gấp tới độ xoắn xuýt cả lên.

“Làm sao giờ, nên báo lại với bệ hạ tình hình của chủ thượng càng sớm càng tốt. thành hôn sắp đến, ngài ấy sao có thể tham gia Đại Điển với tình trạng này cơ chứ, chỉ có thể kéo dài thời gian thôi.”

Vũ Mạc cũng lo lắng gật đầu: “Nhưng nếu bệ hạ biết, có lẽ lại chất vấn chủ thượng đó. Đây là chuyện lớn, bọn họ phải người báo tin cho Lý Mặc.

Sau khi Lý Mặc nghe tin thực sự vội vàng chạy tới.

Cẩn Thư và Vũ Mạc né tránh ánh mắt của hắn.

Lý Mặc đi qua hai người đến bên giường, thì nhìn thấy Triệu Khương Lan yếu ớt nằm trên giường.

Ngón tay hắn run lên vì tức giận.

Hán vươn tay, gần như kéo Triệu Khương Lan lên không trung.

Bình Luận (0)
Comment