Chương 1586
“Đúng vậy, ta vẫn mang theo ngân phiếu bên người. Ý của vương phi là chúng ta có thể lợi dụng số tiền đó để phung phí, dụ rắn ra khỏi hang?”
Một tia sáng ma mị lóe lên trong mắt Triệu Khương Lan: “Chỉ cần có ngân phiếu, chúng ta có thể rút tiền tại tiền trang bình thường mọi lúc mọi nơi. Rải nhiều tiền chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những người có ý đồ. Đến lúc đó sẽ khó nói được ai là con mồi”
Sau khi mấy người thảo luận, ngay lập tức đưa ra quyết định.
Để không bị bại lộ thân phận, Mộ Dung Bắc Uyên đã dán lại mặt giả “Vũ Tề”, giả làm một công tử giàu có sống tạm tại thành Vô Tuyết, dưới tên giả Tiền Mãn Tài.
Còn Triệu Khương Lan dán mặt của Hoắc Hoa Quy, giả làm thê thiếp của công tử này, tên là Liên Khanh.
Dù sao ở địa phương đó cũng không ai nhận ra hai khuôn mặt này, rất thuận lợi ra tay.
Đêm đó, Mộ Dung Bắc Uyên đưa Triệu Khương Lan đến chỗ tiêu tiền có danh tiếng nhất trong địa phương này, Phỉ Thúy lâu mua vui.
Nghe nói vào tháng ba cảnh sắc mùa xuân sẽ phủ khắp Giang Nam, bây giờ đã qua mùa xuân lạnh giá, ở Giang Nam đang dần ấm lên.
Phỉ Thúy lâu là nơi hay đến nhất của các quan to quý tộc ở đây, tất cả những vũ nữ ca nữ ở đây đều rất xuất sắc.
Vì trăm hoa đua nở nên để chọn ra những mỹ nhân nổi bật nhất, Phỉ Thúy lâu đã bỏ công ra chọn những người đứng đầu trong số đó.
Gọi họ là “vân thường thất tuyệt”.
Ở đây có một quy tắc, chỉ cần mỗi ngày vị khách nào tiêu tiền nhiều nhất vào Phỉ Thúy lâu thì có thể thoải mái ra lệnh cho bảy mỹ nữ đi theo hầu và bảo họ biểu diễn ca hát.
Những người khác lại không có cơ hội gặp được mỹ nữ.
Chính vì vậy, để được nhìn thấy họ mà không ít người chi mạnh tay.
Ngay khi Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan xuất hiện đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ tiểu nhị.
Không thể bỏ qua, y phục vải vóc mà cả hai mặc rõ ràng là những thứ có giá trị “trên trời”.
Tức là gấm thêu hoa ám văn, có câu nói tấc vải tấc vàng.
Có thể thấy họ rất giàu có, sao có thể sơ suất được. Mộ Dung Bắc Uyên ôm Triệu Khương Lan bước vào, ve vảy quạt giấy một cách kiêu mạn.
“Bổn công tử muốn một nhã phòng tốt nhất, thêm một vài bình rượu ngon!”
Tiểu nhị nhận lỗi: “Ai yo, thật đáng tiếc thưa ông tử, hôm nay nhã phòng đã được đặt trước hết rồi, chỉ còn chỗ ngồi ở lầu một, ngài xem xem có được không?”
“Đương nhiên là không. Nơi ồn ào như chỗ ngồi làm sao có thể xứng với thân phận của bổn công tử?”
Mộ Dung Bắc Uyên dùng ánh mắt ra lệnh cho thị vệ đang giả làm hầu cận phía sau, người phía sau lập tức lấy ra một bao bạc ném qua: “Hầu hạ công tử cho tốt, có nhiều bạc”
Nhìn thấy số tiền trong đó, tiểu nhị thầm hít một hơi, ngay sau đó cười sáng mắt.
“Công tử yên tâm, tối nay chắc chắn sẽ làm người vui vẻ. Nào, đưa công tử lên nhã phòng trên tầng hai!”