Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1626

Chương 1626

Nếu như Minh Châu thật sự có thể nảy sinh tình cảm với Thần Vương, những ngày sau này nhất định sẽ vô cùng xuất sắc, ở dưới một người mà ở trên vạn người.

Cảm nhận thấy ảnh nhìn say đắm của quận chúa Minh

Châu, Triệu Khương Lan cũng nhìn thẳng lại.

“Thời gian cũng không còn sớm rồi, hay là quận chúa quay về ngủ sớm đi “Bây giờ điện hạ không về hả?”

Triệu Khương Lan thản nhiên trả lời: “Các binh lính khác còn đang luyện tập, thì điện hạ lấy cớ gì để lười biếng chứ?”

Nghe thấy giọng điệu này, quận chúa Minh Châu khó hiểu nhíu mày.

Mộ Dung Bắc Uyên nhanh chóng tiếp lời: “Triệu huynh nói đúng lắm!”

Minh Châu chỉ đành nói: “Nếu mà đã như vậy rồi, hay là điện hạ uống chút canh nóng đi. Đây là canh long nhãn hạt sen mà muội đặc biệt hầm, để trong hộp vẫn còn nóng.

Triệu Khương Lan cũng ở bên cạnh, nghĩ đến những lời mà nàng nói với mình trước kia, Mộ Dung Bắc Uyên liền cảm thấy chiếc hộp này vô cùng bỏng tay.

Vốn dĩ hắn muốn nói lời từ chối, nhưng lại nghe Triệu

Khương Lan cười nhận lấy đồ qua.

“Ây da, lại còn có canh nóng uống. Quận chúa thật sự quá chu đáo rồi. Ta nhận thay điện hạ rồi, mời quận chúa về đi.

Quận chúa Minh Châu nhìn nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng mà thái độ của Mộ Dung Bắc Uyên lại thờ ơ, lúc này lại không nói thêm lời nào.

Nàng ta chỉ đành nghiến răng, quay người rời đi. Đợi nàng ta rời đi, Mộ Dung Bắc Uyên liền bày tỏ thái độ.

“Vốn là ta không định nhận canh, là tự nàng muốn nhận, nàng không được trách ta!”

“Ây da, tối nay vừa tặng áo choàng vừa tặng canh, rốt cuộc là quận chúa muốn làm gì vậy.

“Sao ta biết được?”

Mộ Dung Bắc Uyên mở nắp hộp ra, lấy canh ra ngoài. Hắn múc một muỗng đưa bến miệng của Triệu Khương Lan: “Lại đây, ta đút nàng uống”

Triệu Khương Lan họ một cái: “Như vậy còn được. Mặt sông về đêm, lăn tăn gợn sóng, trăng sáng treo trên bầu trời.

Tưởng như tất cả đang rất êm đềm, nhưng bọn họ biết rõ rằng, rất nhanh, sự êm đềm này sẽ bị phá vỡ.

Dựa theo tin tức, người của Liên Tư Thành đã chia thành hai đường.

Một nửa số đó thì xuất phát trên đường bộ, tấn công từ hai phía trái phải của Lăng Thủy.

Còn năm mươi nghìn quân còn lại dĩ nhiên là chiến đấu trên mặt nước.

Bất luận là trên mặt nước hay trên đường bộ, bọn họ cũng phải giành chiến thắng bằng trí tuệ.

Nửa tháng sau, bên phía Liên Tư Thành quả nhiên có chút hành động.

Thuyền chiến của bọn chúng xuất phát từ phía nam của Lăng Thủy, hừng hực khí thế mà tiến về phía Bắc.

Lúc nhận thấy hành động khác thường, Mộ Dung Bắc Uyên liền ra lệnh cho toàn quân chuẩn bị, chiến đấu bất kỳ lúc nào.

Để đánh bất ngờ, bọn họ không định sẽ dùng cách đánh truyền thống. Dựa theo kinh nghiệm đánh trận trước giờ, thì có lẽ là đội quân tinh nhuệ xuất phát trước.

Tiếp đó là những binh lính già sức yếu, cuối cùng là quân phụ tá và hỗ trợ.

Đây là lần đầu mà hai bên xuất chiến, trước đó Liên Tư Thành đã phải nhận lấy thất bại trong buổi lễ tế trời, lần này hẳn nhất định sẽ dốc hết toàn lực để đánh.

Ý đồ của hắn là giành chiến thắng ở trận đầu, để làm phấn chấn tinh thần của quân đội. Chắc hắn, đội quân xuất chiến đầu tiên của thủy quân

Đông Nam nhất định là đội quân mạnh nhất.

Như vậy thì mới có thể thể hiện khí thế ngay từ đầu, khiến kẻ địch nảy sinh sợ hãi trong lòng.

Mộ Dung Bắc Uyên chính là đã đoán được suy nghĩ của hắn, nói với các phó tướng bên cạnh.

“Bổn vương cho rằng, chúng ta không thể phải đội quân mạnh nhất đi ứng chiến trước tiên, ngược lại nên là đội quân yếu nhất”

Hắn vừa nói ra lời này, dĩ nhiên có người không hiểu.

Bình Luận (0)
Comment