Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1645

Chương 1645

Quận chúa Minh Châu nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Mộ Dung Bắc Uyên, như đang có ý giết người.

Nàng ta nhỏ tiếng khuyên bảo: “Điện hạ cũng đừng nên lo lắng, những người đó có lẽ sẽ không giết Triệu công tử đâu.”

Mộ Dung Bắc Uyên không muốn nói thêm lời nào với nàng ta, quay người đi vào trong doanh trại.

Thấy hắn quay lại, mấy người phó tướng liền đến vây quanh.

“Điện hạ, người cuối cùng cũng trở về rồi, quận chúa người ấy…”

Bọn họ nhìn thấy bóng người quận chúa Minh Châu phía sau lưng, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tốt quá rồi, quận chúa quay về rồi, nhưng mà Triệu công tử người ấy…”

Mộ Dung Bắc Uyên trầm giọng tra hỏi: “Là người nào nói nhất định phải để Triệu công tử thay quận chúa đi làm con tin?”

Hắn lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn vào đám người.

“Rốt cuộc là kẻ nào gây hấn trong doanh trại, vô lễ với huynh ấy, thì tự mình đứng ra đi, nếu không để bổn vương biết được, thì sẽ phạt nặng hơn nữa.”

Có mấy người binh lính đứng ở phía trước nhìn nhau, nơm nớp lo sợ mà bước lên phía trước một bước.

“Còn có ai khác nữa không?”

Giang Dương lại chỉ vào hai người: “Còn có hai người họ nữa, làm loạn nhất.”

“Sáu người này, mỗi người năm mươi trượng, đánh thật mạnh vào cho bổn vương!”

Nghe thấy hình phạt này, lập tức có người cầu xin.

“Điện hạ, năm mươi trượng này nặng quá rồi, nếu đánh tới xảy ra chuyện gì thì không hay rồi.”

Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng nói: “Bổn vương vốn đã rất kìm nén cơn giận trong lòng mình rồi, nếu như không phải sợ rằng lòng quân không yên, thì bây giờ sợ rằng đã giết hết bọn chúng rồi, ngàn đao vạn tiễn cũng khó mà dập được lửa giận trong lòng bổn vương! Rõ ràng bổn vương đã từng nói rằng, thấy Triệu công tử cũng như thấy bổn vương, mệnh lệnh của huynh ấy cũng vậy, thậm chí còn cao hơn cả mệnh lệnh của bổn vương. Vậy mà các ngươi lại bảo huynh ấy đi đổi quận chúa về, các ngươi lại có thể nghĩ ra như vậy!”

Bị Mộ Dung Bắc Uyên mắng đến như vậy, tất cả bọn họ đều cúi gằm mặt.

Quận chúa Minh Châu vừa ngại ngùng, vừa buồn bực, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể nhìn nhìn mũi chân của mình.

Nhưng bây giờ Triệu Khương Lan bị bắt đi rồi, có trách phạt hơn nữa thì cũng không giải quyết được vấn đề.

Mộ Dung Bắc Uyên kiềm chế cơn giận trong lòng, không để bản thân tự làm loạn thế trận trong lúc này.

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn Mai Hương: “Ngươi thấy người bắt Triệu công tử rốt cuộc là ai?”

Mai Hương lau khô nước mắt: “Thuộc hạ cảm thấy, có lẽ chắc chắn là người của thủy quân Đông Nam, bọn chúng vội vội vàng vàng ngồi lên thuyền rời đi, chắc là đi đến doanh trại của thủy quân Đông Nam trước.”

Mộ Dung Bắc Uyên bắt bản thân phải bình tĩnh lại, hắn suy tính một hồi, Liên Tư Thành trước giờ chưa từng gặp qua Triệu Khương Lan.

Hắn ta lại cố gắng bắt Triệu Khương Lan đi, rất có thể là bởi vì chuyện có quạ xuất hiện hôm đó.

Từ đó mới khiến hắn ta nghi ngờ có sự tồn tại của vu y ở trong doanh trại.

Vì vậy, hắn ta tìm Triệu Khương Lan qua đó, không lẽ là hy vọng Triệu Khương Lan có thể thay đổi doanh trại, đứng về phe của hắn ta, đối đầu với chính mình?

Nếu mà như vậy thật, thì có lẽ Liên Tư Thành sẽ không vội mà ra tay tàn bạo với Triệu Khương Lan đâu.

Đây là những gì mà trước mắt Mộ Dung Bắc Uyên có thể suy nghĩ tới, là ý nghĩ an ủi bản thân nhất.

Giang Dương có chút nghiêm trọng nói: “Điện hạ, Triệu công tử hình như có để lại cho người một bức thư, người xem thử đi.”

Mộ Dung Bắc Uyên quay đầu đi vào trong lều doanh, hắn tìm thấy bức thư trong quyển sách mà bản thân thường xem.

“Cách nhau ngàn dặm, vầng trăng này…”

Bởi vậy Triệu Khương Lan đã đoán trước được, bản thân lần này đi có thể sẽ bị người ta bắt đi, nhưng nàng ấy vẫn cứ đi.

Bình Luận (0)
Comment