Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1657

Chương 1657

Nghe Triệu Khương Lan nói vậy, mắt của Liên Tư Thành liền sáng lên.

Không sai, đây quả thực là một cách hay!

Không ngờ rằng cái tên họ Triệu này lại dốc hết tâm sức để mà nghĩ cách, không lẽ là hắn ta đã trách lầm hắn rồi sao?

Liên Tư Thành liền nói: “Được thôi, theo bổn tướng quân thấy cách này có thể thực hiện được, ngươi cứ bắt tay vào làm đi!”

Sau khi có được sự đồng ý của Liên Tư Thành, Triệu Khương Lan liền đi tìm bầy ong mật đó.

Nhưng vì số lượng ong mật tập trung thực sự quá nhiều, rất nhiều binh lính đi theo nàng đều không dám đến gần.

Đây ngược lại giúp Triệu Khương Lan có thêm nhiều không gian riêng.

Vốn dĩ ong mật không định tấn công lại con người, nhưng mà bởi vì Triệu Khương Lan là vu y, bọn chúng vừa thấy Triệu Khương Lan liền tự giác bay đến gần.

Triệu Khương Lan rất có kinh nghiệm chào hỏi: “Có chuyện này, cần đến sự giúp đỡ của các ngươi.”

Con ong đầu đàn liền vo ve bay thẳng đến, hỏi nàng là chuyện gì.

Triệu Khương Lan nói thẳng: “Ta muốn các ngươi giúp ta đánh trận.”

Cả đàn ong đều choáng váng cả rồi.

Đánh trận?

Trời đất ơi, gom mật thì tụi nó biết, chứ chuyện đánh trận này chưa làm bao giờ.

Triệu Khương Lan cười mỉm nói: “Rất là đơn giản, chỉ cần lúc hai bên giao chiến, các ngươi chen chúc nhau lên, quấy rối mấy tên binh lính kia. Khiến bọn chúng liều mạng mà trốn đi, không còn tâm trạng đánh trận, vậy là đủ rồi.”

Triệu Khương Lan nói nhỏ kế hoạch của mình ra.

Nhưng nàng không phải nói là bảo ong mật đối phó quân triều đình, mà là nói: “Trước tiên, các ngươi cứ bay về phía đối diện theo mệnh lệnh của ta, lúc mà gần đến, lại quay đầu lại quấy nhiễu những tên lính mặc đồ màu xanh da trời ở chỗ ta.”

Đám ong mật không thể hiểu nổi nói: “Ủa tại sao vậy?”

“Các ngươi đừng có hỏi về nguyên nhân nữa, cứ làm theo là được.”

Nàng còn lập tức nói thêm: “Các ngươi tốt nhất là đừng làm ngược lại ý ta, trong doanh trại còn một vu y khác nữa, ông ta cũng có thể nói chuyện với các ngươi. Nói không chừng tới lúc đó, ông ta sẽ yêu cầu các ngươi tiếp tục đi đối phó quân triều đình, nhưng các ngươi phải thờ ơ không để tâm đến, không nghe theo ông ta. Nếu không, ta sẽ giận đó.”

Có một con ong không phục nói: “Dựa vào đâu mà chúng tôi chỉ nghe theo lời của huynh, không được nghe theo lời của ông ta?”

“Làm một cái giao kèo đi, thế nào? Chắc các ngươi không biết, ở một chỗ khác của cái rừng này, ta phát hiện một bầy ong bắp cày.”

Nghe thấy hai chữ “bắp cày”, có nhiều con ong bị dọa đến thu người lại.

“Nếu như các ngươi nghe lời, ta đảm bảo sẽ nghĩ cách đuổi đám ong bắp cày đi, không để bọn chúng quấy nhiễu, cũng như phát hiện tung tích của các ngươi. Nhưng nếu các ngươi không nghe lời không hợp tác, vậy thì ta chỉ có thể nói cho đám ong bắp cày đó biết chỗ của các ngươi, nói không chừng còn giúp đỡ chúng!”

“Huynh đây là đang dụ dỗ ép buộc người khác, quá đáng lắm rồi!”

Nàng thản nhiên hừ một cái: “Ta chính là dụ dỗ ép buộc đó, không còn cách nào khác, ai bảo ta có bản lĩnh chứ?”

“Được rồi, được rồi, đồng ý với huynh. Chúng ta không nghe lời của vu y khác là được rồi!”

Nàng lại nói thêm: “Với lại, các ngươi chỉ cần nghe những lời ta nói hôm nay, những lời ta nói hôm đánh trận đều không tính.”

Đám ong mật nói xấu trong lòng, yêu cầu của loài người đúng là nhiều quá đi!

Nhưng cũng không còn sự lựa chọn nào khác đành đồng ý thôi.

Sau khi thương lượng với bầy ong mật xong, Triệu Khương Lan thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy thì, nàng không sợ sẽ ảnh hưởng đến Mộ Dung Bắc Uyên rồi.

Nhưng một khi chuyện này thành công, đám ong mật lúc lâm trận quay lại cắn ngược, thì cũng có nghĩa là tình hình của nàng sẽ trở nên khó khăn.

Suy cho cùng nếu thủy quân Đông Nam thua, Liên Tư Thành ắt phải đẩy hết trách nhiệm lên người nàng.

Bình Luận (0)
Comment