Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1661

Chương 1661

Triệu Khương Lan có thể điều khiển ong mật, nhất định là phải có được sự đồng ý của Liên Tư Thành trước.

Nói không chừng nàng còn hứa hẹn, rằng trận này nhất định sẽ giúp đỡ thủy quân Đông Nam giành được thắng lợi.

Nhưng mà, nàng vì cứu các binh lính của quân triều đình khỏi dầu sôi lửa bỏng, không để bọn họ phải nhận lấy thất bại thảm hại, mới có sự đảo ngược tình thế như thế này ở thời điểm mấu chốt.

Chỉ cần nghĩ đến đây, Mộ Dung Bắc Uyên liền như ngồi trên đống lửa.

Bởi vậy mặc dù lần này bọn họ giành được thắng lợi, Mộ Dung Bắc Uyên cũng không thể nở nụ cười.

Sau khi rút binh về, trong doanh trại không ngừng bàn tán.

Không ít người đều nói rằng bọn họ lần này thật may mắn, như được thần tiên giúp đỡ.

Trong đám người đó, cũng không ít kẻ muốn nói tốt cho quận chúa Minh Châu, cố ý lớn tiếng nói.

“Theo như ta thấy, lần này là do ông trời đã nghe thấy những lời nguyện cầu của quận chúa Minh Châu, nên mới phái một đám ong mật đến để giúp chúng ta đó!”

Lập tức có người hỏi: “Sao lại nói vậy?”

“Hai ngày trước, quận chúa Minh Châu vừa cho người vẽ một bức tranh chân dung Thủy thần, treo trong phòng, ngày ngày thắp nhang thờ cúng. Chúng ta đánh trận trên sông, làm sao mà có thể thiếu sự phù hộ của thủy thần được, bởi vậy nhất định là những lời cầu khấn của quận chúa Minh Châu đã thành sự thật rồi.”

Quận chúa Minh Châu nghe thấy lời này, vô cùng vui vẻ.

Những người bên cạnh liền khen ngợi không ngớt.

Nàng ta tỉ mỉ quan sát Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng lại nghe thấy Mộ Dung Bắc Uyên mặt không cảm xúc mở miệng nói.

“Các ngươi cảm thấy con vật như con ong mật, có thể bay đến mặt sông khi không có điềm báo gì hay sao?”

“Vậy điện hạ cảm thấy lý do là vì sao…”

Mộ Dung Bắc Uyên mím chặt môi, những người khác không đoán ra, nhưng Giang Dương thì tức khắc đã đoán ra rồi.

Hắn hiểu ra mọi chuyện: “Là Triệu công tử, là Triệu công tử đã cứu chúng ta! Triệu công tử có thể điều khiển ong mật, đó là vì sao, mấy con ong mật mới đầu đó xông vào chúng ta, đột nhiên lại thay đổi phương hướng giúp đỡ chúng ta.”

Nghe đến đây, mọi người mới biết được chân tướng sự việc.

Ngay lập tức, Giang Dương lại nói: “Không đúng, nhưng nếu nói như vậy, liệu Triệu công tử có bị Liên Tư Thành thù hận, rồi khiến bản thân lâm vào cảnh nguy hiểm không?”

Mộ Dung Bắc Uyên nắm chặt bàn tay, hắn lạnh lùng cười một cái.

“Bởi vậy bổn vương mới nói huynh ấy ngốc! Rõ ràng hy sinh lớn như vậy cho quân ta, có ai có được ơn của huynh ấy, mà nhớ đến công lao của huynh ấy không? Không ai cả! Nhưng những gì bản thân có thể làm huynh ấy đều làm cả rồi, cho dù phải mất đi tính mạng của bản thân, cũng không than phiền bất kỳ điều gì.”

“Các người có từng nghĩ qua chưa, nếu như hôm nay không phải huynh ấy hy sinh, nỗ lực hết sức mình, thì người chết sẽ là ai? Sẽ là thủy quân Đông Nam hả? Không, chỉ có binh lính của chúng ta mà thôi!”

Những lời nói này giống như một cái tát tay thật mạnh, tát vào mặt những người trước đây luôn miệng muốn đưa Triệu Khương Lan đi.

Đúng vậy, nếu như không phải Triệu Khương Lan, thì người chết chính là bản thân bọn họ rồi.

Nhưng họ lại cho rằng cái ân tình nặng như thái sơn đó đến từ những lời cầu nguyện của quận chúa Minh Châu.

Nếu như Triệu Khương Lan biết được, nhất định sẽ rất đau lòng.

Mấy ngày nay, có không ít người ở sau lưng nói mấy lời châm chọc.

Nói Triệu Khương Lan là người tham sống sợ chết, sở dĩ tới giờ vẫn chưa bị Liên Tư Thành giết chết, là bởi vì nàng phản bội triều đình, đầu quân cho chủ soái mới.

Nhưng lại không biết rằng chiến thắng lớn của họ ngày hôm nay, là do một cánh tay yếu ớt như Triệu Khương Lan gánh vác.

Nghĩ đến đây, những người vốn đang nói xấu lại bất chợt cảm thấy ấm ức, mặt cũng đỏ cả lên.

Mặt khác, sau khi bọn người Liên Tư Thành trở về doanh trại.

Mặc Tuyền tức giận hừng hực nói liên tục: “Tướng quân, thật sự là ta đã cố gắng hết sức để gọi đám ong mật đó về rồi. Nhưng bọn chúng lại không nghe lời ta, lại còn liên tục tấn công thủy quân Đông Nam, theo như ta thấy, nhất định là cái tên họ Triệu đó đã sử dụng yêu ma quỷ kế gì rồi, mới khiến đám ong mật đó đầu óc mê muội, không bị khống chế.”

Bình Luận (0)
Comment