Chương 1668
Nếu như cấu kết với nhau, vậy thì cũng có thể đó chứ!
Nghĩ đến Điền Tư Nhật, Liên Tư Thành liền đứng dậy.
“Nhanh, nhanh đi vào trong lao!”
Hắn ta không dám chậm trễ, liền dẫn người đi nhanh đến ngục lao.
Nhưng đến bên ngoài nhà lao thì mới phát hiện ra lại không có ai canh giữ.
Những binh lính đáng ra nên ở đây trực ban, cũng không thấy tung tích đâu.
Càng đi vào trong, trong lòng Liên Tư Thành càng bất an.
Đến khi nhìn thấy ngục giam Triệu Khương Lan và Điền Tư Nhật lúc này trống không không một bóng người.
Hắn ta đột nhiên cực kì giận dữ: “Cái đồ đáng chết này, quả nhiên là bọn chúng thông đồng với nhau! Không chỉ thả hai tên này, lại còn dẫn mấy ngàn binh lính đi, đúng là tội đáng chết mười ngàn lần mà!”
Liên Tư Thành nghiến răng nói: “Lập tức cho người dẫn binh đuổi theo mấy tên khốn nạn đó, đợi sau khi dẫn bọn chúng về đây, ta nhất định sẽ chém đầu ba tên đó để cho mọi người xem!”
Nhưng mà lúc này cách lúc bọn họ rời đi cũng đã mấy canh giờ rồi, lại còn cưỡi ngựa riêng, làm gì có thể đuổi theo kịp.
Đám người Điền Tư Nhật rất nhanh đã đi đến một cái bến đò, dùng lệnh bài của thủy quân Đông Nam nhanh chóng điều động mấy chiếc lâu thuyền.
Cả người và ngựa đều lên thuyền, hừng hực khí thế đi đến Thanh Châu.
Tốc độ di chuyển của lâu thuyền không nhanh, nếu như Liên Tư Thành thực sự phái mấy chiếc thuyền nhỏ đuổi theo, thì không hẳn là đuổi theo không kịp.
Nhưng một là hắn ta vẫn tưởng đám người này cưỡi ngựa đi đường bộ rời đi.
Hai là không dám tùy tiện phái đi mấy chiếc thuyền nhỏ, bởi vì thuyền nhỏ không chứa được bao nhiêu binh lính.
Nhưng trong tay bọn họ bây giờ có tới gần năm nghìn người, nếu như phải đối mặt, thì người chịu thiệt ngược lại là bản thân mình.
Cứ như vậy, sau hơn mười ngày đi thuyền, mấy chiếc thuyền lớn đã thuận lợi đi vào trong khu vực sông mà triều đình quản lý.
Khi bọn họ vừa đến gần, lập tức có quân trinh sát đánh trống cảnh cáo.
Vốn dĩ quân dẹp loạn quân phản loạn triều đình cứ tưởng là thủy quân Đông Nam đến để gây hấn trước, đang định tập hợp binh lính để khai chiến.
Nhưng không ngờ rằng, thuyền của đối phương lại treo cao cờ trắng lên.
Vả lại cờ bay phấp phới, đặc biệt rõ ràng, mỗi chiếc thuyền đều treo cờ trắng.
Binh lính triều đình cứ nghĩ bản thân nhìn lầm, ra sức dụi dụi mắt.
Đến sau khi chắc chắn, thì liền vui mừng lớn tiếng hét lên: “Mau đi nói cho điện hạ biết, phe địch có mấy người đến đầu hàng rồi!”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe có mấy chiếc thuyền đến gần, vả lại còn giương cao cờ trắng có ý đầu hàng.
Sao hắn có thể ngồi im được chứ? Lập tức cưỡi ngựa phi nước đại đi ra ngoài, còn đi thuyền nhanh chóng tiến về phía trước nhất.
Từ đằng xa, người bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên gân cổ hỏi: “Các ngươi là ai? Sao lại đầu hàng?”
Sau khi Triệu Khương Lan nghe thấy, liền vẫy vẫy tay về phía đối diện: “Ta là Triệu Minh.”
Nhưng mà gió lớn, hình như bọn họ nghe không rõ.
Điền Tư Nhật đề nghị nói: “Hay là tất cả các người chúng ta cùng hét tên đệ, tiếng của mấy ngàn người, đối phương nhất định có thể nghe thấy, cũng không cần phải lo bọn họ ra tay bừa bãi đánh nhầm chúng ta.”
Triệu Khương Lan gật gật đầu.
Rất nhanh, Mộ Dung Bắc Uyên đã nghe thấy tiếng hét vô cùng lớn từ trên mặt sông truyền tới.
Bật lên trong tiếng gió và sóng, mấy ngàn binh lính đang hét đi hét lại hai chữ “Triệu Minh”.
Khoảnh khắc mà Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy, hắn cảm thấy chỗ trống trong tim của mình như được lấp đầy.
Triệu Minh… Là Khương Lan, Khương Lan của hắn quay lại rồi!