Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1694

Chương 1694

Mặt Mộ Dung Bắc Uyên biến sắc.

“Ngươi nói cái gì vậy, sao có thể sai được chứ, bọn họ đều được đưa từ trong kinh thành đến đây, hơn nữa còn thừa nhận là phu nhân và nhi nữ của ngươi mà.”

Ngụy An dường như nghĩ đến điều gì, hắn ta càng thêm lo lắng.

Nếu tất cả mọi thứ không phải do Mộ Dung Bắc Uyên sắp đặt, vậy có khi nào là nhà họ Liên làm không?

Lẽ nào Liên Tư Thành biết hắn ta có ý đồ tạo phản, nên mới cố ý đánh tráo?

Nữ nhân vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, nàng kề sát bên tai Ngụy An nhỏ giọng nói: “Ngụy tướng quân, có người nhờ ta mang bức thư này đến cho ngài, ngài xem xong sẽ biết người ngài muốn tìm đang ở đâu?”

Nói xong, nàng lấy một bức thư từ trong tay áo ra.

Ngụy An vội nhận lấy, sau khi xem xong, ngón tay run lên.

Mộ Dung Bắc Uyên nhíu chặt lông mày: “Ngụy An, chuyện này rốt cuộc là sao, ai đã viết thư cho ngươi vậy.”

Ngụy An cố gắng bình tĩnh, giả vờ nói: “Đây là chủ ý của phu nhân ta, làm ta sợ hết cả hồn.”

“Ý ngươi là gì? Phu nhân của ngươi đang ở đâu, nữ nhân và đứa nhỏ này có phải là người ngươi muốn tìm hay không?”

Nguy An ra hiệu Mộ Dung Bắc Uyên lại gần, khẽ cười nói: “Điện hạ không tìm lầm người đâu, suýt chút nữa Ngụy mỗ đã hiểu lầm điện hạ rồi. Hóa ra là do phu nhân của Ngụy mỗ nhát gan và sợ phiền phức nên mới cho hạ nhân giả mạo mình.”

Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên mới cảm thấy nhẹ nhõm, vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã tưởng có chuyện lớn xảy ra rồi.

“Mau giao bình phù cho bổn vương.”

Ngụy An đáp ứng, mang chiếc từ trên bàn lại đây.

“Thứ điện hạ muốn hẳn là cái này đi.”

Mộ Dung Bắc Uyên nhận lấy, mở chiếc hòm ra, cẩn thận nhìn binh phù trên tay.

Ngụy An nhân cơ hội này rút đoản kiếm giấu kín trong tay áo ra, thừa dịp Mộ Dung Bắc Uyên không phòng bị, một đao xông đến.

Triệu Khương Lan mở to hai mắt, hét lớn: “Cẩn thận!”

Mộ Dung Bắc Uyên vội ngẩng đầu lên, Ngụy An cầm đoản kiếm lấy tốc độ sét đánh lao về phía hắn.

Hắn không kịp tránh né, bên hông bất ngờ bị một đao đâm trúng.

Đau đớn lan khắp thân thể, hắn nặng nề khịt mũi một tiếng.

Triệu Khương Lan lập tức che miệng, gần như gào lên: “Uyên nhi!”

Mộ Dung Bắc Uyên dùng sức ném binh phù về phía Triệu Khương Lan, nàng bắt được nắm chặt trong lòng bàn tay.

Những người đi theo Mộ Dung Bắc Uyên thấy vậy liền bảo vệ Triệu Khương Lan.

Có người muốn tới gần cứu Mộ Dung Bắc Uyên, những phía sau Ngụy An cũng đồng loạt tiến lên, vây Ngụy An ở giữa.

Một người trong số bọn họ kề kiếm lên cổ Mộ Dung Bắc Uyên, lạnh lùng nhìn quanh bốn phía.

“Thần vương điện hạ chớ làm xằng làm bậy, bằng không đao kiếm không có mắt, tổn thương ngài, thần cũng không chịu trách nhiệm đâu.”

Mộ Dung Bắc Uyên che miệng vết thương, nhưng máu vẫn không ngừng theo khe hở chảy xuống.

Nàng thấy thế, hốc mắt đỏ lên, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Ngụy An, ngươi suy nghĩ cho thật kỹ.

Binh phù đang ở trong tay ta, bất luận là thật hay giả thì mấy ngàn tướng sĩ dưới trướng ngươi đã sớm có ý đồ tạo phản, ngay cả Liên Tư Thành cũng không cơ hội chiến thắng. Ngươi làm như thế, ngoài trừ hại chính mình ra, cũng không được lợi ích gì. Lục quân quy thuận đã là xu thế tất yếu, ngươi cần gì phải ngoan cố chống lại!”

Làm sao Ngụy An không biết, việc hắn ta đang làm bây giờ, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Hắn ta nghiến răng nói: “Phu nhân và nhi nữ của ta đều đang ở trên tay của chủ soái, nếu ta quy thuận các ngươi, chẳng phải là trơ mắt nhìn các nàng chết sao!”

Triệu Khương Lan chợt nhận ra, phu nhân và nhi nữ của hắn ta có thể không nằm trong nhóm gia quyến này.

“Lẽ nào đám người này không phải gia quyến của phó tướng?”

Trán Ngụy An nổi gân xanh: “Tất cả bọn họ đều không phải! Các ngươi bị lừa rồi!”

Bình Luận (0)
Comment