Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1697

Chương 1697

Toàn bộ doanh trại nhanh chóng được tiếp nhận.

Nhưng dù nhìn thấy cờ của thủy quân Đông Nam được thay thế bằng cờ hiệu của đội quân bình định, trong lòng Triệu Khương Lan cũng chẳng vui vẻ gì.

Đáng ra bây giờ nàng và Mộ Dung Bắc Uyên phải được chứng kiến cảnh này cùng nhau.

Thế nhưng Mộ Dung Bắc Uyên hắn…

Nghĩ đến vết thương của hắn, Triệu Khương Lan lại mệt mỏi bưng mặt.

Uyên Nhi, xin chàng tuyệt đối đừng xảy ra chuyện.

Trên mặt sông, bóng tối dần đậm hơn.

Vì Mộ Dung Bắc Uyên bị thương nặng, gần như mê man nằm trong khoang thuyền.

Ngụy An nhìn hắn: “Nếu như điện hạ đã có người thương thì nên hiểu hành động này của Ngụy mỗ xem như là bất đắc dĩ.”

Không ai đáp lại lời hắn ta, Mộ Dung Bắc Uyên nhíu chặt lông mày không lên tiếng.

Bên cạnh có người nói: “Tướng quân, có khi nào Thần Vương không chờ được đến khi chúng ta gặp được Liên soái đã mất mạng rồi!”

“Không đâu. Tuy vết đao kia đâm rất sâu nhưng không chạm đến tim phổi. Hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng…”

Thân thuyền lắc lư theo dòng sông, người trên thuyền mệt mỏi chậm rãi đứng dậy.

Ban đầu, bọn họ đã buồn ngủ rũ mắt vì uống thuốc do Triệu Khương Lan hạ trong thời gian dài. Hôm nay lại giày vò một phen, càng cảm thấy sức cùng lực kiệt.

Dù sao khoảng cách đến bờ còn nhiều ngày nữa, người cũng không chạy được trên sông mênh mông thế này.

Bọn họ bèn nhắm hai mắt lại, ào ào ngủ mất.

Mộ Dung Bắc Uyên lặng lẽ mở mắt trong bóng tối.

Hắn cắn chặt răng, nghe tiếng ngáy liên tiếp bên tai.

Xem ra những người này đều đã ngủ rồi.

Nếu như hắn bị dẫn đến bên cạnh Liên Tư Thành thật thì nhất định Liên Tư Thành sẽ dùng hắn làm điều kiện để ép đại quân rút lui.

Đến lúc đó, cố gắng bao lâu nay đều uổng phí.

Dù là quân đội Thiết Ngô hay đội quân bình định đều khó tránh khỏi lo lắng cho sự an nguy của hắn mà nhường bước.

Không được, tuyệt đối không thể được!

Mộ Dung Bắc Uyên nhịn đau rón rén đứng dậy.

Rốt cuộc những người này vì trúng độc mãn tính cho nên không hề có xu hướng tỉnh lại.

Mặt sông mênh mông trong bóng đêm, trừ ánh trăng vô biên trải dài trên mặt nước thì không còn thứ gì khác hiện ra trong tầm mắt.

Nhưng mà một lúc sau, hắn nhìn thấy một cây gỗ nổi bập bềnh trên mặt sông.

Có lẽ cái cây nào đó lớn lên không tốt đổ xuống bờ sông, bị sóng lớn cuốn vào lòng sông.

Nếu có thể dựa vào cây gỗ nổi này, không chừng còn có một tia hy vọng sống sót.

Chờ đến khi bọn họ tỉnh lại rồi, tất nhiên hắn đã hết cơ hội chạy trốn.

Chỉ có bây giờ, ngay lúc này…

Không thể đợi thêm nữa!

Mộ Dung Bắc Uyên gian nan di chuyển đến mạn thuyền, nhân lúc người khác không phát hiện bèn xoay người lộn xuống.

Bởi vì mức độ động tác quá lớn, miệng vết thương càng bị rách to hơn.

Hắn cắn chặt môi dưới không phát ra tiếng rên rỉ, cuối cùng thả tay rời khỏi thân tàu.

Không nhớ rõ mình đã dùng sức ra sao mới chậm chạp bơi đến gần cây gỗ nổi kia.

Đợi đến khi hắn ôm được đầu gỗ rồi, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa.

Bình Luận (0)
Comment