Chương 1731
Trên đời này e là cũng chỉ có Hoa quý phi mới dám nói chuyện với Chiêu Vũ đế như thế.
Chiêu Vũ đế không còn cách nào, trong lòng cũng biết rõ không còn đường lui.
Nếu đám thích khách này dám mưu sát thì nhất định đã chuẩn bị tinh thần ngọc nát ngói vỡ rồi.
Chắc chắn hắn ta có nói gì đi nữa đối phương cũng sẽ không bỏ qua cho.
Hắn ta cắn răng, hai tay nắm chặt chuôi kiếm.
“Lát nữa ngài cố gắng giẫm lên chỗ trống trên vách đá, để mũi chân đứng vững sẽ không quá mệt mỏi.
Chỉ cần ngài đừng nhìn xuống thì cũng sẽ không sợ.”
Nói xong, Hoa quý phi di chuyển thân thể Chiêu Vũ đế, không nặng không nhẹ đẩy người ra bên ngoài.
Chiêu Vũ đế nắm chặt chuôi kiếm như ôm cọng rơm cứu mạng.
Cả người hắn ta sắp bị mồ hôi lạnh thấm ướt rồi, há miệng thật to thở hổn hển.
Mấy giây đầu, toàn thân hắn ta không ngừng đung đưa điên cuồng như cá nhảy trên thớt.
Nhưng trong đầu hắn ta không ngừng lặp đi lặp lại lời nhắc nhở của Hoa quý phi, phải tìm được chỗ có thể đặt chân, nếu không không kiên trì được quá lâu tay sẽ mỏi.
Sau khi cẩn thận tìm tòi, cuối cùng hai chân hắn ta cũng có chỗ chống.
Chiêu Vũ đế nheo mắt lại, muốn liếc xuống dưới.
Nhưng hắn ta mới vừa thoáng thấy đường nét khái quát đã lập tức ngẩng đầu lên nhắm hai mắt lại.
Không thể nhìn, không thể nhìn, quá dọa người!
Sau khi chắc chắn Chiêu Vũ đế tạm thời bình yên vô sự, Hoa quý phi nghe thấy động tĩnh sau lưng, biết thích khách đã đuổi tới.
Bà sải bước nghênh đón, giao đấu với mấy người trong đó, sau đó đạp lên thân cây nhẹ nhàng nhảy lên không trung, bay người về một hướng khác.
Đám người kia quả nhiên đuổi theo, ở phía sau sít sao tra hỏi: “Ngươi giấu cẩu hoàng đế kia ở đâu rồi!”
Hoa quý phi đi về phía trước, không quay đầu lại, hận không thể cách Chiêu Vũ đế càng xa càng tốt, không để những kẻ này phát hiện ra hắn ta.
Bà không nói một lời, nhưng từ đầu tới cuối trong lòng vẫn không yên tâm về an nguy của Chiêu Vũ đế, vì thế tâm sự nặng nề.
Không ngờ lúc này đột nhiên có một người xông tới từ trước mặt.
Bởi vì Hoa quý phi nhất thời không quan sát kỹ, bị đối phương đạp ngay ngực ngã xuống đất.
Một đạp này quả thực quá hung ác, bà lập tức phun ra một búng máu.
Đối phương không phải ai khác, chính là Phong Duật Thiên, trang chủ của sơn trang Bách Thảo dẫn người mai phục ở đây.
Phong Duật Thiên lạnh lùng tới gần, trường kiếm chĩa về phía bà: “Nói, ngươi giấu Chiêu Vũ đế ở đâu rồi? Người của chúng ta tìm một vòng cũng không tìm được hắn, nhưng vừa rồi rõ ràng là hắn bị ngươi mang đi!”
Hoa quý phi lạnh lùng ngạo nghễ ngẩng đầu lên: “Ta không biết, nửa đường hắn và ta đã tách ra.”
“Không biết?”
Phong Duật Thiên túm tóc bà: “Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc hẳn ở trong cung là nương nương được phong phi trở lên đúng không. Để ta nghĩ kỹ xem, xinh đẹp lại lạnh lùng như vậy, còn biết võ công, xem ra là Hoa quý phi không thể nghi ngờ.”
Thấy đối phương nhận ra mình, Hoa quý phi chỉ khinh thường hừ một tiếng.
Vẻ kiêu ngạo của bà khiến Phong Duật Thiên cực kỳ không vui, Phong Duật Thiên nhìn chằm chằm gương mặt đẹp tuyệt trần của bà mấy giây, bỗng nhiên túm lấy cổ tay bà.
“Nếu không nói, đừng trách ta không biết thương hương tiếc ngọc. Ngón tay nhỏ nhắn xinh đẹp thế này, nếu mất đi mấy ngón thì đáng tiếc lắm nhỉ.”
Lông mi của Hoa quý phi khẽ rung rung, vẫn không nói một lời, chỉ im lặng quay mặt sang chỗ khác.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Kiếm trên tay Phong Duật Thiên vung lên, dùng sức chém lên ngón út của bà.
Hoa quý phi rên lên một tiếng, huyết dịch trong cổ họng suýt nữa trào ra.
Một ngón tay của bà bị chém đứt rồi!
Thoáng chốc, sắc mặt của bà tái nhợt như tờ giấy!
Mồ hôi như hạt đậu lăn xuống theo gương mặt, đau đến nỗi cơ thể cũng run rẩy.