Chương 1755
Nhìn đối phương đang hung hăng lao về phía mình, Liên Tư Thành hét lên: “Mặc Tuyền!”
Ngay sau đó, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một đàn đại bàng hung ác bay đến.
Sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên biến đổi: “Lại là đám này!”
La Tước khó hiểu: “Đây là cái gì?”
“Thủ hạ của Liên Tư Thành có một vu y, người này có nuôi rất nhiều đại bàng hung ác. Cẩn thận một chút, loài thú vật này có lực công kích rất mạnh, đừng để bị thương.”
Điều mà La Tước lo lắng nhất lúc này chính là vết thương của Mộ Dung Bắc Uyên, hắn và Hồng Vân rất ăn ý tiến đến cạnh Mộ Dung Bắc Uyên.
Thấy đại bàng nhao nhao bay đến, duỗi móng vuốt sắc bén muốn bắt người.
Rất nhiều binh lính bị móng vuốt sắc bén của chúng cào bị thương, bắt buộc phải lùi lại.
Liên Tư Thành nhân cơ hội muốn chạy, ánh mắt của Mộ Dung Bắc Uyên liếc qua một người có vẻ ngoài gần giống với Liên Tư Thành, hắn không kịp suy nghĩ mà đuổi theo luôn.
Một con đại bàng dường như cảm nhận được điều gì đó, nó dang rộng đôi cánh bay thẳng đến chỗ Mộ Dung Bắc Uyên.
Khi hai móng vuốt của nó sắp cào vào lưng của Mộ Dung Bắc Uyên thì Mộ Dung Bắc Uyên đột ngột dừng lại, nhưng cũng không hề quay đầu lại.
Nhưng thanh kiếm trong tay hắn lóe lên một cái, ngay sau đó móng vuốt của đại bằng bị chém đứt.
Liên Tư Thành tức giận hét lên một tiếng, vung trường đao lên không trung chém xuống.
Mắt Mộ Dung Bắc Uyên trừng lớn, định thu kiếm lại để đỡ đòn trí mạng này.
Nói thì chậm mà hành động xảy ra rất nhanh, Mai Hương nhanh chóng vung cây roi dài ra quấn chặt lấy mã tấu.
Sau đó dùng lực kéo mạnh một cái, Liên Tư Thành không kịp tránh nên cả người và mã tấu bị kéo về phía trước.
La Tước ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không thể không liếc nhìn Mai Hương vài lần.
Bởi vì Mai Hương là người hầu bên cạnh Triệu Khương Lan, mà Triệu Khương Lan cải trang nam tử nên nàng ta cũng cải trang thành dáng vẻ giống tên nhóc con.
Trong lòng La Tước cảm thấy kỳ quái, tên nhóc này rõ ràng là nô tỳ bên cạnh của Triệu Khương Lan.
Nhưng tại sao võ công của nàng ta lại có phần giống với Hồng Vân.
Nhất là khi dùng toi, chiêu thức vừa rồi, thực sự rất giống với Hồng Vân.
Tình hình nguy hiểm, La Tước không kịp suy nghĩ kỹ, trở lại bên người của Mộ Dung Bắc Uyên.
Hồng Vân lấy cung tên treo trên ngựa xuống, bắn đại bàng đang bay trên bầu trời, bắn phát nào trúng phát đấy.
Đại bàng kêu lên nhưng không dám bay lại gần, Liên Tư Thành nhanh chóng bị bao vây.
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng nhìn hắn: “Liên Tư Thành, bó tay chịu trói đi. Ngươi đã không còn cơ hội chạy trốn nữa rồi, hôm nay là ngươi tự tạo nghiệt thì không thể sống. Nếu không vì ngươi làm quá nhiều chuyện ác ở Giang Nam thì cũng không sa vào bước đường này.”
Liên Tư Thành nghiến răng nghiến lợi: “Ta làm nhiều việc ác? Rõ ràng là dòng họ Mộ Dung các người ức hiếp người quá mức! Cẩu hoàng đế ngay từ đầu đã không vừa mắt ta, tìm mọi cách muốn giết ta, ta không chống lại, chẳng lẽ chờ các người đến trừ khử sao?”
“Vốn dĩ phụ hoàng cũng không có nhiều thành kiến với ngươi, còn không phải do những chuyện người làm với Tùng Gia Lĩnh mấy năm trước bị vạch trần mới làm cho thiên tử tức giận sao? Từ trước đến nay không có một vị hoàng đế nào có thể đứng nhìn thủ hạ của mình vì ý đồ riêng mà để các sinh mệnh rơi vào cảnh khốn khổ lầm than. Liên Tư Thành, ngươi không sợ oan hồn của Tùng Gia Lĩnh đến tìm ngươi đòi mạng sao?”
La Tước nhớ đến chuyện trước đây, trong mắt nổi tia máu.
Nếu như không phải vì Liên Tư Thành, quân đội Thiết Ngô sẽ không phải mất nhiều huynh đệ như vậy.
Cho dù đã trôi qua nhiều năm, hắn cũng không dám bước vào Tùng Gia Lĩnh một lần.
Dường như ở dưới đất vẫn còn đống xương trắng, cùng với tiếng ai oán vang lên bên tai.
Nghĩ đến đây, hắn vô thức nắm chặt vũ khí trong tay, dùng sức chém về phía Liên Tư Thành.
Liên Tư Thành hoảng hốt sợ hãi, muốn vươn tay ra ngăn cản, nhưng mã tấu lại bị Hồng Vân quấn chặt.
Trong chốc lát hắn ta không có cách nào ứng phó được, cánh tay trái liền bị La Tước chặt đứt.