Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1762

Chương 1762

La Tước nghiến chặt hàm răng.

Mộ Dung Bắc Uyên không có đây, hắn lại chỉ có thời gian một nén nhang, không kịp xin lệnh từ Mộ Dung Bắc Uyên.

Hiện giờ Liên Tư Thành đã chết, như những gì Mặc Tuyền nói, sự tồn tại của ông ta chẳng có nghĩa lý gì.

Nhưng trước đây Mộ Dung Bắc Uyên đã từng căn dặn, Mặc Tuyền là hạng người rất nguy hiểm, nếu thả ông ta đi thì chẳng khác nào thả hổ về rừng, cũng có nghĩa làlại hậu họa về sau.

Thế nhưng tính mạng của Hồng Vân lại nằm trong tay Mặc Tuyền.

Làm thế nào đây, rốt cuộc nên làm thế nào!

Hồng Vân đã sắp không chịu nổi nữa, rã rời tựa vào người hắn.

La Tước đau xót nhìn ngắm nàng, cuối cùng đưa ra quyết định: “Được, ta đồng ý bây giờ sẽ thả ngươi ra!

Thuốc giải đâu?”

“Thuốc giải, đương nhiên khi có thể thoát thân ta mới đưa cho ngươi được, không nhỡ đâu La tướng quân nói không giữ lời, ta sợ rằng mình lại sống uổng cái mạng này.”

“Ta làm sao có thể tin ngươi cho được, thả ngươi đi mà vẫn không có thuốc giải thì sao!”

Mặc Tuyền móc từ trong tay áo ra một viên thuốc, giơ lên: “Thuốc giải chia làm hai viên, đây là viên thứ nhất, ăn xong có thể giảm bớt độc tố, cần phải dùng viên thứ hai mới có thể hoàn toàn giải hết độc.”

La Tước không dám do dự, ngay lập tức đưa cho Hồng Vân dùng.

Nàng quả thực cảm thấy đỡ hơn, đôi mắt cũng dần có thần trở lại.

Mặc Tuyền nhếch môi: “Ngay bây giờ, chuẩn bị ngựa đưa ta ra khỏi thành!”

La Tước chỉ đành sai người chuẩn bị một con ngựa trước cửa thành.

Mặc Tuyền leo lên ngựa trước, nói với La Tước: “Sau khi ra khỏi thành, ta mới có thể đưa cho ngươi viên thuốc còn lại. Nhưng chỉ có một mình La tướng quân được đi theo ta, những người còn lại không được.”

Ông ta vô cùng cảnh giác, La Tước và ông ta người đi trước kẻ theo sau ra khỏi thành.

Đến khi đi tới nơi cách cửa thành cả đoạn đường, La Tước mất kiên nhẫn nói: “Giờ được rồi chứ!”

Mặc Tuyền nói vài câu với con ngựa của La Tước, đồng thời thít chặt chân vào bụng con ngựa của mình, phi như bay về phía trước.

“Viên thuốc khi nãy đã là thuốc giải rồi, không có viên thức hai đâu!”

Thứ chết giẫm, Mặc Tuyền thế mà dám lừa hắn?

La Tước điên lên, định rượt theo.

Thế nhưng ngựa vẫn đứng im không động đậy, làm cách nào cũng không tiến nửa bước.

Khi nãy, Mặc Tuyền lén lút nói vài câu với con ngựa để nó không đuổi theo ông ta.

La Tước nghiến răng, từ lâu đã không còn thấy bóng dáng Mặc Tuyền.

Hắn vẫn chưa yên lòng về Hồng Vân bèn quay trở lại, con ngựa khi này mới chịu chạy về.

“Thứ xúc sinh đứng núi này trông núi nọ! Ông đây nuôi ngươi bao lâu mà ngươi dám nghe lời một kẻ lạ mặt! “

Đến khi về trong thành, hắn nhanh chóng đến bên Hồng Vân.

Đại phu trong thành không nhiều, hắn đành phải mời quận chúa Minh Châu đến xem bệnh cho Hồng Vân.

Sau khi bắt mạch, quận chúa Minh Châu cau mày lại: “La phu nhân quả thật không trúng độc rắn mà trúng một loại độc khác. Nhưng viên thuốc khi nãy hẳn là có tác dụng, mạch của nàng ấy đang đập bình thường trở lại. Nhưng dù gì cũng là độc, cần phải chăm sóc một thời gian mới có thể bình phục hoàn toàn, hàng ngày uống nhiều nước ấm cùng với ít thuốc thanh nhiệt giải độc là có thể khỏe lại.”

Nghe được những lời này La Tước mới yên tâm.

Sau khi người lui xuống hết, La Tước mới nắm chặt bàn tay Hồng Vân.

“Sao nàng lại ngốc như vậy, thấy rắn còn chắn thay ta. Ta thà rằng để độc rắn lan trên người mình chứ cũng không nỡ để nàng chịu khổ.”

Bình Luận (0)
Comment