Chương 1766
Nhìn thấy Triệu An Linh, Liên Vãn Tình liền đứng ngay dậy: “An Linh, sao ngươi lại đến đây?”
“Tình cờ biết được bệnh tình của Mộ Dung Bắc Quý, ta có hơi lo người không lo liệu được hết, nên đặc biệt đến thăm xem có gì cần giúp đỡ.”
Liên Vãn Tình đỏ mắt: “Ngươi có lòng rồi, Quý nhi trước đây làm ra chuyện có lỗi với ngươi, ngươi vẫn đối xử chân thành như vậy, ta quả thật…”
“Phu nhân xin đừng nói vậy, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, dù cho chúng ta không còn là phu thê thì ta cũng không muốn Mộ Dung Bắc Quý lâm vào bước đường này.”
Nàng lệnh cho người dâng lên thuốc bổ: “Những món này đều được lấy từ tiệm thuốc, rất có lợi cho mắt.
Người có thể cho Mộ Dung Bắc Quý dùng hàng ngày, chưa biết chừng sẽ có tác dụng.”
Triệu An Linh nghĩ nghĩ rồi lại nói thêm: “Nhưng người đừng nên nói chuyện ta tới cho Mộ Dung Bắc Quý, không hắn lại không vui, khiến bệnh nặng thêm.”
Nàng vừa dứt lời thì một tiểu tư tức giận đùng đùng bước từ cửa vào.
“Phu nhân, xin thứ lỗi. Tính tình của thiếu gia tiểu nhân không chịu nổi nữa, tiểu nhân không định làm ở phủ của người nữa, phu nhân thuê người mà có thể chịu được cái tính ấy ý, tiền công mấy ngày nay tiểu nhân cũng không cần nữa!”
Liên Vãn Tình giật mình: “Chuyện này là sao? Ngươi không thể thông cảm một chút sao, nó là người bệnh, đột nhiên không nhìn được tính tình mới nóng nảy, đợi nó hồi phục rồi chuyện đâu lại có đó.”
“Thêm một ngày nữa cũng không được, tiểu nhân không chịu nổi nữa rồi. Cáo từ!”
Người hầu của phủ này không phải bán thân mà đến.
Một bản khế ước bán thân của người hầu thường vô cùng đắt đỏ, Liên Vãn Tình vì không muốn sống trong cảnh eo hẹp nên đều thuê người hầu thời vụ.
Ai ngờ đối phương làm chưa được mấy ngày đã muốn bỏ, bà ta lại phát sầu, ôm ngực lắc đầu.
“Tính tình này của Quý nhi, ta hết cách rồi.”
“Người vẫn nên quan tâm nhiều hơn đến sức khỏe của mình, không thì để ta đi xem hắn thế nào, người nghỉ ngơi trước đi thì hơn.”
Triệu An Linh nghĩ nghĩ, đi về phía phòng của Mộ Dung Bắc Quý.
Nàng vừa bước chân vào đã thấy cảnh lộn xộn dưới đất.
Mộ Dung Bắc Quý nghe thấy tiếng động, lạnh lùng chất vấn: “Không phải bảo ngươi cút rồi à, còn quay lại làm gì!”
Triệu An Linh không trả lời, chỉ lặng lẽ dọn sạch những mảnh vỡ dưới đất.
Chắc vì thấy được chỗ tốt của việc đối phương im lặng nên cơn giận của Mộ Dung Bắc Quý cũng nguôi bớt.
Hắn lầm bầm: “Rót cho ta một ly nước.”
Triệu An Linh im lặng bước đến trước bàn, rót nửa ly nước đưa cho hắn.
Đi tới trước mặt hắn, Triệu An Linh nhân khi hắn không nhìn thấy, nhìn hắn một lượt mà không hề kiêng dè.
Sau khi nhìn một hồi, nàng bỗng cảm nhận được một thứ tình cảm phức tạp khó nói thành lời.
Họ từng là người đầu gối tay ấp bên nhau, vì sao rực rỡ thắp sáng cả thời thiếu nữ của nàng cuối cùng đã vụt tắt, trở thành một kẻ đáng thương mất đi tất cả.
Không hiểu tại sao, nàng bỗng thấy sống mũi cay cay.
Chợt muốn khóc mà không rõ nguyên do.