“Không nhẽ ngươi muốn phạt rượu?”
Mặc Hàn Vũ tò mò nhìn Vân Quán Ninh.
“Phạt rượu? Ta không phải người nho nhã, làm như vậy để làm gì?”
Vân Quán Ninh xua tay, cười nói: “Hay là chúng ta… ném xúc xắc?”
“Chơi thế nào?”
Mặc Hàn Vũ chưa từng chơi.
Vân Quán Ninh phân phó Như Yên đi lấy xúc xắc đến, thị phạm cho Mặc Hàn Vũ nghe: “Chúng ta ném tùy ý, ai ném được điểm thấp hơn sẽ phải uống!”
Nàng tiện tay ném, ném ra được 1 điểm.
Mặc Hàn Vũ thấy vậy rất có tự tin.
Không phải chỉ là ném xúc xắc sao?
Không lẽ hắn ta không thể ném nhiều hơn nữ nhân Vân Quán Ninh kia?
Hắn ta xắn tay áo lên, bộ dạng “khai chiến” nói với Mặc Diệp: “Lão Thất, đệ làm trọng tài! Cần phải công bằng, không được thiên vị bất cứ ai.
”
Hắn ta nhìn Vân Quán Ninh đầy ẩn ý.
“Chúng ta đều đang chơi, đệ không được bảo vệ vợ mình đâu nhé.
”
Mặc Hàn Vũ tư thế sẵn sàng, chuẩn bị ném xúc xắc.
Vân Quán Ninh vòng hay cánh tay: “Mời Hàn vương.
”
“Thất đệ muội, đợi chút nữa đừng có mà khóc nhè đấy!”
“Hàn vương, có chơi có chịu, đạo lý này ta vẫn hiểu.
”
Vân Quán Ninh mỉm cười.
Mặc Hàn Vũ vô cùng tự tin, tiện tay ném một cái…ba điểm.