Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1794

Chương 1794

Triệu Khương Lan nheo mắt, nhưng không thể không đi.

Bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên không ở trong phủ, Chu Khiết không yên lòng. Chờ khi Triệu Khương Lan vừa rời đi đã lập tức sai người thông báo cho Mộ Dung Bắc Uyên.

Sau khi tiến cung, Lưu công công không dẫn nàng đến Ngự thư phòng mà là đi về hướng Tây Nam.

Triệu Khương Lan thấy hơi khó hiểu: “Công công, xin hỏi ngài đang dẫn ta đi đâu vậy?”

Lưu công công cười xấu hổ: “Công tử cứ đi sẽ biết, Hoàng thượng đã đợi ngài lâu rồi.”

Cho đến khi nhìn thấy bảng hiệu của Giới Luật Tư, Triệu Khương Lan mới nhận ra cái gì đó.

Nàng không nhịn được mà bóp ngón tay, cẩn thận từng ly từng tí đi vào trong.

Giới Luật Tư?

Đây không phải là chỗ những vị quan trong triều phạm phải sai lầm mới đến sao, vậy thì dẫn nàng đến đây làm gì?

Sẽ không phải vì Chiêu Vũ đế hẹp hòi, thấy nàng không đồng ý cưới Ninh Vân nên muốn uy hiếp chứ.

Đi vào, càng đi vào bên trong thì càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Triệu Khương Lan đi đến trước mặt Chiêu Vũ đế rồi cúi xuống hành lễ: “Thảo dân tham kiến Hoàng thượng.”

“Triệu Minh, trẫm bảo ngươi cân nhắc chuyện với công chúa, ngươi nghĩ thế nào?”

Triệu Khương Lan đành phải kiên trì nói: “Sau khi về thảo dân đã cẩn thận suy nghĩ, vẫn luôn cảm thấy công chúa vô cùng cao quý, thảo dân thật sự không xứng.”

“Là không xứng hay là vốn dĩ không nghĩ đến? Lúc trước Thần vương có nói, trong lòng ngươi có một hình bóng nhớ mãi không quên. Người đó, không phải là Thần vương chứ?”

Nghe nói như thế, Triệu Khương Lan không dám thở mạnh, phủ phục trên đất, “Thảo dân không biết những lời này của Hoàng thượng là có ý gì.”

“Chính miệng Thần Vương đã thừa nhận với quận chúa Minh Châu rằng nó có tình cảm với ngươi. Còn ngươi, lần trước trẫm vẫn nghĩ không ra, tại sao ngươi lại có thể từ bỏ tiền đồ tốt đẹp, cam tâm trở thành một người bình thường không ai biết, cả vị trí phò mã cũng kiên quyết từ chối. Bây giờ mới biết, thì ra người ngươi nhìn trúng không phải con gái mà là con trai của trẫm. Triệu Minh, ngươi thật là to gan!”

Triệu Khương Lan hận không thể chém quận chúa Minh Châu thành trăm mảnh.

Nàng ta thật sự dám nói ra.

Nhưng nàng không xác định quận chúa Minh Châu đã nói những gì, chỉ có thể phủ nhận.

“Hoàng thượng, trong chuyện này sợ là có hiểu lầm gì đó. Quận chúa Minh Châu vẫn luôn không thích thảo dân, tất nhiên không thể tình nguyện để thảo dân và thần vương thân thiết với nhau. Cộng thêm với việc tâm ý của nàng ta dành cho Điện hạ rất rõ ràng, điện hạ đã nhiều lần từ chối mà không được nên mới lấy thảo dân ra làm bia đỡ đạn.”

“Bia đỡ đạn, ha, trẫm thấy cũng chưa hẳn đi.”

Chiêu Vũ đế bất thình lình hỏi: “Thần Vương đã nhắc, Vương phi đã mất của nó chính là khách quen trong tiệm của ngươi, vậy thì chắc hẳn ngươi cũng biết Triệu Khương Lan chứ?”

Trong lòng nàng chấn động, suýt chút nữa thì không kìm nén được.

Sau mấy giây mới cẩn thận gật đầu: “Có biết.”

“Trẫm cảm thấy ngươi rất giống dáng vẻ của Triệu Khương Lan, ngoại trừ giới tính khác biệt thì những cái khác có rất nhiều điểm trùng hợp.”

Triệu Khương Lan vội vàng nói: “Thảo dân chỉ là người bình thường, sao dám so sánh cùng với Tiên Vương phi. Thật sự là khiến thảo dân tổn thọ.”

“Triệu Minh, ngươi nói xem có khả năng là Thần Vương xem ngươi thành vật thay thế của Triệu Khương Lan, để ngươi ở lại bên cạnh nó để trò chuyện an ủi.”

“Chuyện này, chuyện này chắc là không.”

Con mắt của Triệu Khương Lan nhìn nàng vài lần: “Nghe nói ngươi cũng là vu y.”

Hô hấp của Triệu Khương Lan ngừng lại, nhất thời không biết phải nói cái gì.

Xem ra, quận chúa Minh Châu kia muốn đẩy nàng vào chỗ chết!

“Vì là vu y nên có năng lực vô cùng cao, phóng mắt tìm khắp Thịnh Khang chỉ sợ là cũng chẳng có bao nhiêu. Nhưng đi kèm theo đó là điềm xấu. Ngươi có từng nghĩ đến hay không, nếu ở lại bên cạnh Thần vương thì rất có thể sẽ mang lại bất hạnh cho nó?”

Triệu Khương Lan khô khốc giải thích: “Hoàng thượng, cái gọi là vu y có lai lịch không rõ ràng, chỉ là những lời đồn vô căn cứ, chưa từng có ai chứng minh. Thảo dân đã đi lại bốn phương, còn nghe được một số bí mật không muốn để người khác biết. Cho là vị Tiên hoàng hậu của Vinh Dương kia không phải là người chủ mưu hại chết Thái hậu. Người hại chết Thái hậu là một người hoàn toàn khác, sau đó là cố ý vu oan cho nàng ấy thôi.”

Bình Luận (0)
Comment