Mặc Diệp ném xấp phong thư sang một bên, rõ ràng không muốn cho nàng xem.
Vân Quán Ninh cười khẩy: “Mặc Diệp, người đừng tưởng ta đến đây là vì ngươi.
Con trai ta lo lắng cho ngươi, không muốn ngươi bị người khác bắt nạt, nên mới bảo ta đến đây.
”
“Viên Bảo bảo ngươi đến?”
Lời này của nàng khiến Mặc Diệp vô cùng ngạc nhiên.
Tên nhóc thối kia, không phải còn ước hắn bị người khác bắt nạt à?
“Nếu không ngươi nghĩ ta muốn đến?”
Vẻ mặt Vân Quán Ninh vẫn bình tĩnh, không cho hắn sắc mặt hòa nhã.
Nhưng lúc này, Mặc Diệp đang chìm đắm trong sự vui mừng và kinh ngạc mà Viên Bảo mang lại, nên cũng không thèm so đo với khuôn mặt nhăn nhó của nàng, chỉ hỏi: “Nó bảo ngươi đến đây làm gì?”
“Nhặt xác ngươi.
”
Vân Quán Ninh dịu dàng nhìn hắn.
Mặc Diệp nhíu mày.
“Chùi đít cho ngươi.
”
Lúc này Vân Quán Ninh mới ăn ngay nói thật: “Viên Bảo lo lắng cho ngươi.
”
Mặc Diệp cực kỳ cảm động.
Hắn không thương lầm tên nhóc kia!
“Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, có chuyện gì đang xảy ra không?”
Vân Quán Ninh nhìn phong thư trong tay hắn: “Viên Bảo nói, ba ngày nay ngươi không trở về vương phủ, nó nghi ngờ, ngươi có vợ lẽ ở bên ngoài.
”
Mặc Diệp xấu hổ: “Sao bổn vương có thể?”
Có vợ lẽ?
Một mình Vân Quán Ninh, hắn đã không đủ sức lực để chống đỡ!
“Cái này…”
Hắn đưa phong thư cho Vân Quán Ninh: “Ngươi tự xem đi.
”
Vân Quán Ninh nhận lấy, mở ra xem được hai ba phong, mày không khỏi nhíu lại: “Đây không phải là chuyện của triều đình sao? Liên quan gì đến Thần Cơ Doanh?”
Những phong thư này, là của quan tri phủ ở các huyện trấn phía nam phái người đưa đến, xin giúp đỡ.
.