Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 269



“Vương phi, vương phi…”
Gã sai vặt vội vàng đóng cửa lại, thất kinh đuổi theo.

Nhưng Vân Quán Ninh và Tống Tử Ngư đi rất nhanh, đến trước thư phòng, Vân Quán Ninh gõ cửa tượng trưng, sau đó liền đẩy đi vào.

Tổng Tử Ngư cũng theo sau, cửa thư phòng lại khép chặt lần nữa.

Mặc Diệp đang ở cùng với vài đại thần, thảo luận chuyện của Thần Cơ Doanh.

Lúc trước Mặc Tông Nhiên đã hạ lệnh, hắn phải giải quyết nạn đói của dân chúng.

Thấy Vân Quán Ninh đi vào, hắn nhíu mày: “Không được phép của bổn vương, ai cho nàng vào đây?”
“Thiếp cũng không muốn vào đây, nhưng hiện tại có chuyện quan trọng cần phải bàn bạc với chàng.

Vài đại thần thấy hai vợ chồng bọn họ đối chọi gay gắt, đưa mắt nhìn nhau, thức thời đứng dậy: “Vương gia, vi thần cáo lui.


Lúc này Mặc Diệp mới nhìn tới Tống Tử Ngữ đang đứng phía sau Vân Quán Ninh.

Ánh mắt hắn trầm xuống, mày càng nhíu chặt: “Vân Quán Ninh, ý của nguơi là gì?”
“Muốn tuyên chiến với bổn vương?”
Hắn phỏng chừng, Vân Quán Ninh thật sự là muốn dưỡng nam sủng.

“Không tính là tuyên chiến, ta muốn làm thỏa thuận.


Văn Quán Ninh đặt mông ngồi xuống, ra hiệu cho Tống Tử Ngư ngồi theo: “Nếu ta giúp ngươi giải quyết nguy cơ lúc này, ngươi dự định sẽ báo đáp ta thế nào?”

“Hửm?”
Mặc Diệp cảm thấy hứng thú: “Ngươi nói trước đi, ngươi sẽ giải quyết thế nào?”
“Ngươi không cần bận tâm, ta không những tài cán giúp ngươi giải quyết nguy cơ, còn có thể giúp ngươi đánh bại Mặc Hồi Phong.

Chỉ một câu nói, ánh mắt Mặc Diệp chợt lóe lên.

Hắn không phải không nghi ngờ Vân Quán Ninh.

Mà là bởi vì, hắn hiểu rõ hơn ai hết, nữ nhân này quả thực không đơn giản!
Một bụng đầy mưu kế, nếu dùng hết, chắc chắn sẽ khiến kinh thành gà bay chó sủa, một ngày cũng không được yên!
“Ngươi muốn bổn vương báo đáp ngươi thế nào?”
“Thứ nhất, ở đâu, dưới tình huống nào, cũng không được phép lấy Viên tiểu Bảo ra uy hiếp ta.

Chẳng những bảo toàn tính mạng của Viên Tiểu Bảo, ngày cả sự tồn tại của nó, cũng không được nói cho bất luận kẻ nào.


Vân Quán Ninh cực kỳ nghiêm túc nói.

Đứa con này là tất cả đối với nàng.

Mặc kệ khi nào, nàng cũng phải đảm bảo sự an toàn của Viên Tiểu Bảo!
Mặc Diệp không nghĩ tới, điều kiện thứ nhất của nàng là Viên Tiểu Bảo.

Hắn không nghĩ ngợi gật đầu đáp ứng: “Được, bổn vương đáp ứng ngươi.


Viên Tiểu Bảo không chỉ con của Vân Quán Ninh, mà còn là con của hắn!
“Thứ hai, dưới bất kỳ tình huống nào cũng không được phép nghi ngờ ta! Ta làm tất cả, cho dù không phải vì ngươi, cũng là vì Viên Tiểu Bảo! Còn nữa, ta và ngươi cùng ở trên một chiếc thuyền, ta sẽ không hại ngươi.


Mặc dù yêu cầu này có hơi khó đáp ứng…
Mặc Diệp nhìn nàng thật lâu, sau đó nói: “Có thể.


Vì Viên Tiểu Bảo, hắn nguyện tin tưởng nàng.

“Thứ ba, lúc trước chúng ta đã nói rồi, ta giúp ngươi bày mưu tính kế, ngươi phải bảo vệ ta an toàn.


“Không thành vấn đề.


Điểm này, Mặc Diệp vui vẻ đáp ứng.

Khoảng thời gian sắp đến, có Vân Quán Ninh tương trợ, Thần Cơ Doanh sẽ nhanh chóng phát triển.

Thậm chí còn được phụ hoàng coi trọng, khiến Mặc Hội Phong yếu thế.

“Thứ tư, sau này không được ở bên tai ta, nhắc tới người trong mộng hay người không thể quên! Cái gì mà Tần Tự Tuyết tựa như sương!”
Vân Quán Ninh nghiến răng nghiến lợi nói: “Giờ ta vẫn chưa muốn gϊếŧ nàng ta.


“Nếu ngươi làm ta nổi điên, ta sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết! Chuyện này ngươi không cần xen vào! Cho dù ta có làm gì, thì cũng là ân oán cá nhân giữa bọn ta!”
Mặc Diệp biết, giữa Tân Tự Tuyết và Vân Quán Ninh, quả thật có không ít ân oán cá nhân.

Huống hồ, Tần Tự Tuyết sống hay chết, cũng không liên quan đến hắn.


Vì thế, hắn gật đầu: “Bổn vương đáp ứng ngươi.


Bởi vì Tần Tự Tuyết, mà hai người bọn họ xảy ra tranh chấp, chiến tranh lạnh, giằng co suốt gần một tháng trời.

Mặc Diệp cũng không muốn kéo dài tình trạng căng thẳng này thêm nữa.

“Thứ năm!”
Thấy Vân Quán Ninh vẫn còn muốn nói tiếp, Mặc Diệp không vui: “Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu cái điều kiện thế? Không phải nói muốn trợ giúp bổn vương à? Sao lại đòi hỏi bổn vương nhiều như vậy?”
Nàng chiếm tiện nghi còn chưa đủ ư, dựa vào cái gì lại hết lần này đến lần khác ra điều kiện với hắn?
“Được thôi, dù sao ta vẫn chưa nghĩ ra cái thứ năm, trước mắt tuân thủ mấy điều kiện kia đi.


Vân Quán Ninh chép miệng: “À đúng rồi, điều kiện thứ năm, ngươi đưa cho ta mười vạn lạng bạc.


Mặc Diệp: “… ngươi thiếu bạc vậy sao?”
Lại tìm hắn đòi tiền?
Vừa nghe lời này, Vân Quán Ninh không vui: “Ngươi quản ta thiếu bạc hay không thiếu bạc! Ta là vợ ngươi, chẳng lẽ mỗi tháng ngươi không thể cho vợ mình tiền tiêu hả?”
“Ngươi không phải nuôi ta à? Lúc này ta tìm ngươi đòi tiền, ngươi còn tức giận?”
Mặc Diệp hít một hơi thật sâu, áp chế lửa giận trong lòng: “Được rồi.


Hắn đuối lý, hắn không phản bác.

“Mười vạn lượng bạc đúng không? Lát nữa bốn vương sẽ phái người đưa đến Thanh Ảnh Viện.


Ý tứ này, là muốn đuổi nàng về vương phủ đây mà.

“Được.


Vân Quán Ninh không phản bác nữa, cho hắn bậc thang: “Ngươi phái người đưa Viên Tiểu Bảo về! Ngày mai ta sẽ giải thích với ngoại tổ phụ.


“Được.


Mặc Diệp thở phào một hơi.

Hắn nghiêm túc nhìn nàng: “Vậy giờ ngươi có thể nói cho bổn vương biết, ngươi dự định sẽ làm thế nào không?”
“Không phải ta sẽ làm thế nào, mà là hắn sẽ làm thế nào.


Vân Quán Ninh đẩy Tổng Tử Ngư ra, vẻ mặt đắc ý.

Hiện tại Tống Tử Ngư chính là át chủ bài của nàng!
Tổng Tử Ngư có chút mờ mịt.

Trên đường xuống núi, Vân Quán Ninh cũng đã nói với hắn ta, mục đích xuống núi lần này.

Hắn ta chỉ nghĩ chuyện đầu tiên sau khi xuống núi, chính là cứu hoa màu giúp dân chúng.


Ai mà biết, hắn ta lại ngồi ở chỗ này, uống trà, nhìn hai vợ chồng bọn họ cãi nhau!
Thật là xấu hổ.

Thẳng đến khi bị Vân Quán Ninh kéo tới, hắn ta mới gật đầu với Mặc Diệp: “Minh Vương.


“Vị này chính là?”
Hai mắt Mặc Diệp hơi híp lại.

“Tống Tử Ngư.


Vân Quán Ninh giới thiệu một chút: “Vị này chính là đệ tử thân truyền của Huyền Sơn tiên sinh, đồ đệ duy nhất của Huyền Sơn tiên sinh.


Nghe vậy, ánh mắt Mặc Diệp chấn động.

“Ngươi nói cái gì?”
Mới vừa xử lý xong một Lưu Đại Văn, nay ở đâu lại chạy ra, đồ đệ của Huyền Sơn tiên sinh?
Nữ nhân Vân Quán Ninh này, có phải đang nói giỡn hắn không?
“Không phải Huyền tiên sinh không thu nhận đồ đề à?”
Hắn ảm đạm nhìn nàng: “Huyền Sơn tiên sinh bật âm vô tính, bổn vương phái không ít người tra tung tích của Huyền Sơn tiên sinh, nhưng đến nay vẫn không thu được tin tức gì.


“Ngươi tìm người này ở đâu?”
Lời nói của hắn không che dấu sự ngờ vực.

Ngay cả Tống Tử Ngư cũng nghe ra.

Nhưng hắn ta lại không tức giận, chỉ mỉm cười dịu dàng: “Hành tung của sự phụ, quả thật rất khó tra được.


“Cho nên, Vân Quán Ninh, ngươi cảm thấy bổn vương rất hồ đồ sao?”
Mặc Diệp liếc Tống Tử Ngư, sau đó lại nhìn Vân Quán Ninh, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo: “Ngươi dẫn hắn đến gặp bổn vương, mục đích là gì? Muốn liên thủ, đối phó với bổn vương?”
Lưu Đại Văn cấu kết với Mặc Hồi Phong.

Cho nên Lưu Đại Văn mới ngã ngựa, Mặc Hồi Phong bị trách phạt.

Mặc Diệp theo bản năng cho rằng, Vân Quán Ninh cũng muốn dùng người này đến lật đổ hắn.

Vân Quán Ninh bị một tràng dài này của hắn chọc cho phun khí.

Nàng tức giận đến bật cười, cố nén không tát cho hắn một bạt tai, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mặc Diệp, lúc nãy ngươi và ta đã làm giao dịch, điều thứ hai là gì?”
“Ngươi…”
Mặc Diệp còn chưa nói xong, một cái bạt tai rơi xuống mặt hắn!.


Bình Luận (0)
Comment