Lúc này Mặc Tông Nhiên mới trầm giọng nói.
Advertisement
“Thần thiếp không đứng lên! Nếu như Hoàng Thượng không làm chủ cho ca ca của thần thiếp, thân thiếp sẽ quỳ không màng thời gian, quỳ đến sông cạn núi mòn!”
Tồn Đáp Ứng cũng dựa vào gần đây được Mặc Tông Nhiên nuông chiều.
Advertisement
Nàng ta khóc đến đau lòng: “Cho dù thần thiếp có khóc đến mù hai con mắt, cũng phải đòi được công đạo của ca ca.”
Sự chán ghét trong mắt Mặc Tông Nhiên đã không còn giấu được nữa.
Lúc này Vân Quán Ninh mới lên tiếng: “Tôn Đáp Ứng thật là có chí khí! Nhưng mà khóc đến mù hai mắt, e là có chút khó.”
“Theo như điều tra của khoa học, mắt của con người sẽ không thể bị mù bởi khóc, đương nhiên tình huống này không tuyệt đối. Khóc đúng lúc ngược lại rất có lợi cho mắt, nếu như mắt của người bị mù, tuyệt đối không phải mù do khóc”
Nàng nghiêm túc giải thích: “Nhưng nếu như người vừa khóc vừa dụi mắt, có khả năng ngươi sẽ bị mù.”
“Giống như người nói muốn khóc đến mù mắt... ta đại khái tính toán một chút, cần khoảng chừng mười năm!”
Con số này vẫn xem là nằm trong tính toán, không thể loại trừ các trường hợp có thể xảy ra khác.
Ví dụ như, nàng ta khóc liên tục, như vậy sẽ không cần đến mười năm.
Rất có khả năng mười ngày đã có thể mù mắt.
Nhưng mà Vân Quán Ninh biết Tôn Đáp Ứng sẽ không có khả năng này, mười ngày chỉ có khóc, không ăn, không uống, không đại tiện, không tiểu tiện, không nghỉ, không ngủ.
Những lời nàng nói đối với Tôn Đáp Ứng giống như nói về sách trời vậy.
+
Nhìn thấy bộ dạng mơ hồ của Tôn Đáp Ứng, thì biết nàng ta tuyệt đối nghe không hiểu.
“Nghe không hiểu phải không?”
Vân Quán Ninh hỏi.
Tôn Đáp ứng ngừng khóc, mơ màng gật đầu.
“Dựa vào trí tuệ của ngươi, nghe không hiểu là đúng rồi!”
Vân Quán Ninh cười lạnh: “Vừa rồi người nói, ca ca của ngươi không chọc giận ta?”
Câu này nàng ta đã nghe hiểu rồi!
Tôn Đáp Ứng vội vã gật đầu: “Không sai! Ngươi là Minh Vương Phi cao cao tại thượng, ca ca ta chỉ là một kẻ du thủ du thực, ngày thường ca ấy còn không nhìn thấy ngươi, làm sao có thể đụng đến người được?”
“Ngươi cũng biết ca ca của mình là một kẻ du thủ du thực?”
Vân Quán Ninh vui vẻ nói: “Nhưng mà, ai nói với ngươi là ca ca của ngươi không đụng đến ta?"