Vân Đinh Lan mang thai.
Tin tức này vừa truyền ra đã khiến cả kinh thành bàn tán sôi nổi.
Như Yến thấy Vân Quán Ninh vẫn bình tĩnh, không nhịn được mà hỏi: "Vương Phi, lẽ nào người không thấy kinh ngạc gì sao?"
Advertisement
"Chuyện nằm trong dự đoán, có gì đáng để kinh ngạc đâu."
Vân Quán Ninh không để ý, hờ hững nói: "Ngược lại là Vân Đinh Lan kia, đúng thật là có tài đó."
Nàng nở nụ cười sâu xa: "Lần này Tần Tự Tuyết chắc là sốt ruột đến bốc hỏa rồi nhỉ? Nàng ta cho Vân Đinh Lan uống bao nhiêu độc dược như thế, nhưng mà người kia lại có thể mang thai được."
Như Yên lập tức hiểu được ý tứ của Vân Quán Ninh.
Advertisement
"Nô tỳ hiểu rồi, Vương Phi là muốn ngồi trên núi xem hổ đánh nhau?"
Chẳng trách sao lúc trước, Vân Quán Ninh vốn muốn để cho đám người Mặc Hồi Phong biết, từ lâu Vân Đinh Lan đã không thể sinh đẻ được.
Nhưng mà đột nhiên nàng lại thay đổi chủ ý, tạm thời không khui chuyện này ra.
Bây giờ Như Yên mới biết, Vân Quán Ninh là muốn tạo ra xích mích để Tần Tự Tuyết và Vân Đinh Lan đẩu đả với nhau.
Một khi hai người đó đấu đá nhau, Doanh Vương phủ sẽ náo loạn, sẽ rơi vào giai đoạn đầu sôi lửa bỏng. Ngay cả Triệu hoàng hậu cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Thậm chí còn liên lụy tới Ứng Quốc Công phủ cùng với Tân tướng phủ, cũng không thiếu những đại thần vẫn một lòng theo phe của Mặc Hồi Phong.
"Vương Phi quả thật là cao minh, không cần làm gì cả cũng có thể khiến bọn họ gà chó không yên."
Như Yên khẽ cười.
Vân Quán Ninh cũng không phải là không làm gì cả.
Chẳng qua nàng chỉ là tới thái y viện một chuyến mà thôi.
Nàng lười nhác ngáp một cái: "Thiết nghĩ là bây giờ, hoàng hậu đang vui đến không ngậm được mồm rồi nhỉ?"
Khôn Ninh cung.
Đúng như Vân Quán Ninh đã suy đoán, Triệu hoàng hậu đang rất hân hoan vui vẻ.
Hiện tại, đảm phi tần đang thỉnh an bà ta.
Trời vẫn còn sớm.
Ngay cả Đức Phi đang dưỡng bệnh mấy ngày cũng đi qua, khắp cả điện đều ngôi đầy ắp người. Triệu hoàng hậu ngồi ở ghế trên cùng, từ xa nhìn vào cũng có thể thấy vẻ mặt rạng rỡ tươi cười của bà ta.
Ngay cả từng vết chân chim trên mặt đều mang theo ý cười.
Trương ma ma tiến vào trong bẩm báo, nói là có cung nữ đang cãi nhau với tiểu thái giám.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, Triệu hoàng hậu nhất định sẽ lôi người xuống đánh hai mươi trượng.
Ai ngờ hôm nay, sắc mặt bà ta vẫn không có thay đổi, niềm nở mà nói: "Chỉ là đấu võ mồm thôi, cái miệng của mỗi người, ngoại trừ để ăn cơm ra không phải còn dùng để nói chuyện hay sao?"
"Cứ mặc bọn họ đi."
Đám phi tần suýt chút đã rơi cằm xuống đất.
Hoàng hậu nương nương hôm nay lại nhân từ thế sao?
Như Yên khẽ cười.
Vân Quán Ninh cũng không phải là không làm gì cả.
Chẳng qua nàng chỉ là tới thái y viện một chuyện mà thôi.
Nàng lười nhác ngáp một cái: "Thiết nghĩ là bây giờ, hoàng hậu đang vui đến không ngậm được mồm rồi nhỉ?"
Khôn Ninh cung.
Đúng như Vân Quán Ninh đã suy đoán, Triệu hoàng hậu đang rất hân hoan vui vẻ.
Hiện tại, đám phi tần đang thỉnh an bà ta.
Trời vẫn còn sớm.
Ngay cả Đức Phi đang dưỡng bệnh mấy ngày cũng đi qua, khắp cả điện đều ngôi đầy ắp người. Triệu hoàng hậu ngồi ở ghế trên cùng, từ xa nhìn vào cũng có thể thấy vẻ mặt rạng rỡ tươi cười của bà ta.
Ngay cả từng vết chân chim trên mặt đều mang theo ý cười.
Trương ma ma tiến vào trong bẩm báo, nói là có cung nữ đang cãi nhau với tiểu thái giám.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, Triệu hoàng hậu nhất định sẽ lỗi người xuống đánh hai mươi trượng.
Ai ngờ hôm nay, sắc mặt bà ta vẫn không có thay đổi, niềm nở mà nói: "Chỉ là đấu võ mồm thôi, cái miệng của mỗi người, ngoại trừ để ăn cơm ra không phải còn dùng để nói chuyện hay sao?"
"cứ mặc bọn họ đi."
Đảm phi tần suýt chút đã rơi cằm xuống đất.
Hoàng hậu nương nương hôm nay lại nhân từ thế sao?
Có phi tần lanh trí đã bắt đầu lựa lời nói tới: "Nương nương, thân thiếp thấy trong mấy vị Vương gia, người có bản lĩnh và mị lực nhất chính là Doanh Vương!"