"Ngươi còn dám bảo Phong nhi che chở cho ngươi? Xem hôm nay bổn cung có xé xác ngươi ra không?"
Triệu hoàng hậu đưa tay tới bắt người kia: "Trương ma ma, giữ ả ta lại cho bổn cung"
Advertisement
Lúc bình thường, Triệu hoàng hậu đoan trang cao quý.
Có gặp chuyện lớn hơn đi nữa cũng chỉ có thể lên tức giận, vẻ mặt vẫn tỏ ra nét nhã nhặn, điềm đạm của một bậc mẫu nghi thiên hạ.
KCO
Advertisement
Nhưng mà hôm nay, Triệu hoàng hậu thật sự không thể nhịn được nữa.
Bà ta trông ngóng, khẩn cầu, chờ đợi đứa hoàng tưởng tôn này lâu như vậy rồi, đưa hoàng trưởng tôn mà bà ta ôm niềm hy vọng lớn lao có thể khiến mình và nhi tử trở mình đó, lại đã không còn nữa rồi.
Trong khoảng thời gian này, bà ta đã khoe mẽ với toàn bộ hậu cung.
Còn khiến tiện nhân Đức Phi kia giận đến mất mặt, ai ngờ bây giờ giấc mơ hoàng trưởng tôn đó đã tan biến rồi.
Cơn giận này, Triệu hoàng hậu làm sao có thể nuốt trôi được?
Nhìn cảnh tượng nháo loạn trước mắt, Mặc Hồi Phong vô cùng đau đầu.
"Mẫu hậu, đừng ồn nữa!"
Hắn ta vừa che chở cho Vân Đinh Lan, vừa đau đầu nói: "Đã đủ loạn rồi! Lan nhi sảy thai cũng không phải do nàng ấy cố ý!"
"Trước tiên cứ nghe Phần thái y nói thế nào đã."
Ánh mắt nham hiểm của Mặc Hồi Phong nhìn về phía Phàn thái y.
Ông ta run cầm cập, vội vàng tiến lên đáp lời: "Nương nương, Vương gia! Lúc nãy vị thần bắt mạch cho Vân nhị tiểu thư, thực sự là không tìm ra được nguyên nhân sảy thai..."
"Thứ vô dụng!"
Mặc Hồi Phong hung ác đạp một cước, lửa giận cuồn cuộn đều phát tiết lên người của Phàn thái y.
Phần thái y đáng thương bị đạp lăn quay, sau gáy đụng phải chân ghế, lập tức ngất xỉu.
Mặc Hồi Phong bực tức vò đầu, y như một con sư tử đang giận dữ.
Nhìn thấy hắn ta nổi giận, Triệu hoàng hậu mới nên cơn thịnh nộ xuống, Vân. Đinh Lan cũng không dám khóc nữa.
Tần Tự Tuyết tiến lên, dịu dàng nói: "Vương gia, xin bớt giận."
Khoảng thời gian này, Vân Đinh Lan không thể hầu hạ Mặc Hồi Phong.
Mà nàng ta trước đó bị thai nghén rất nặng, Mặc Hồi Phong nhìn thấy nàng ta đều là đi đường vòng. Đã rất lâu rồi, hắn ta đều trốn trong phòng của Tần Tự Tuyết.
Tần Tự Tuyết khắc chế tâm trạng của mình lại, dịu dàng kiên trì với hắn ta.
Cho nên, Mặc Hồi Phong cũng đã điềm đạm hơn với nàng ta suốt một quãng thời gian.
"Mẫu hậu cũng xin bớt giận."
Tần Tự Tuyết ân cần đỡ Triệu hoàng hậu ngồi xuống một bên: "Chuyện quan trọng trước hết bây giờ là điều tra nguyên nhân tại sao Vân nhi lại sảy thai."
"Khoảng thời gian này muội ấy ăn uống bình thường, đều là do con dâu tự mình trông nom, lẽ ra sẽ không có vấn đề gì."
Nàng ta "cật lực" như nào, Mặc Hồi Phong trong khoảng thời gian này cũng đều thấy rõ.
Nếu không thì trong khoảng thời gian này, hắn ta sẽ không đối xử ôn hòa với nàng ta.
"Ừm."
Mặc Hồi Phong trầm giọng nói: "Khoảng thời gian này, quả thực là cực khổ cho Tự Tuyết."
Nghe được lời này, trong lòng của Tần Tự Tuyết lập tức kích động, ánh mắt cũng trở nên long lanh: "Thần thiếp không cực khổ! Cơ thể này của thần thiếp coi như đã bỏ rồi, sau này cũng không có cách nào nối dõi cho Vương gia được nữa."