Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 509

Nàng ta cũng không phí sức gào thét kêu cứu, ngược lại là vô cùng khép nép muốn thương lượng với Vân Quán Ninh. 

"Tỷ tỷ, ta... Ta biết sai rồi." 

Ánh mắt nàng ta láo liếc, con người chuyển động rất nhanh: "Chỉ cần đêm nay tỷ tha cho ta, ta sẽ hứa với tỷ một điều kiện." 

Advertisement

"Õ?" 

Vân Quán Ninh nhìn người kia, trong lòng cảm thấy buồn cười. 

Nữ nhân này cũng biết cái gì gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nữa sao? 

Nhưng mà dĩ nhiên nàng ta cũng không được tính là trang tuấn kiệt gì, cùng lắm xem như là con rùa rụt cổ thôi. 

Advertisement

"Nói thử ta nghe xem nào?" 

Vân Quán Ninh ngăn Độc Nhãn Long lại, mở miệng nói. 

Vân Đinh Lan nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới vội vàng nói: "Tỷ cũng biết ta vẫn còn giá trị lợi dụng. Cho dù là ở phủ quốc công của chúng ta hay là Doanh Vương phủ đều thế!" 

Độc Nhãn Long đứng bên cạnh nghe không thấy lọt tai. 

Hắn ta khinh miệt ngó nhìn Vân Đinh Lan một cái, nói: "Bây giờ đã không có Doanh Vương phủ nữa rồi." 

"Chỉ có Tam Vương phủ thôi." 

Sắc mặt Vân Đinh Lan trắng bệch: "Tam Vương phủ! Trong lòng của Doanh Vương... Tam Vương gia, ta vẫn còn chút địa vị." 

"Nếu tỷ muốn ta làm gì đó, ta vẫn có thể làm nội gián cho tỷ." 

Nàng ta dùng hết khả năng muốn giữ lại mạng sống của mình từ tay của Vân Quản Ninh. 

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn mà. 

Chỉ cần vẫn còn sống, nàng ta vẫn còn cơ hội báo được thù đêm nay. 

"Hửm?" 

Vân Quán Ninh nhíu mày nói: "Nếu người biết bây giờ Doanh Vương đã biến thành Tam Vương rồi, vậy thì cũng biết Mặc Hồi Phong hiện tại đã không còn bất cứ uy hiếp gì với ta nữa." 

"Vì sao ta lại cần người làm nội gián làm gì? Vả lại tại sao ta còn cần phải đối phó với Mặc Hồi Phong nữa?" 

"Ta..." 

Vân Đinh Lan há mồm, nhưng lại không nói được gì. 

Đúng vậy. 

Mặc Hồi Phong bây giờ đã coi như bị rớt đài rồi, ngay cả Triệu hoàng hậu cũng rơi vào tình thế gay go, Mặc Hồi Diên lại càng không thể trông cậy gì được. 

Máu mủ ba người bọn họ, coi như là đã được an bài như vậy rồi. 

Mặc Diệp và Vân Quán Ninh sao lại cần phải đối đầu với bọn họ nữa chứ? 

Vân Đinh Lan bị trói hai tay hai chân, cảm giác rất khó chịu, chật vật thoáng nhích người đổi tư thế lại nói: "Nhưng mà tỷ cũng phải nên biết, trong lòng Mặc Hồi Phong vẫn còn có ta." 

"Nếu không lần này ta gây ra chuyện lớn như vậy, vì sao hắn lại không giết ta chứ?" 

"Tỷ nên biết, hắn là một người lòng dạ độc ác." 

"Cho nên?" 

Vân Quán Ninh khoanh hai tay, cũng không vội xử lý Vân Đinh Lan, vẫn kiên nhẫn nghe nàng ta nói hết. 

"Cho nên tỷ không thể làm gì với ta. Vì nếu để Mặc Hồi Phong biết tỷ giết ta, hắn nhất định sẽ báo thù cho ta." 

Vân Đinh Lan ngẩng đầu lên, trừng mắt giận dữ: "Còn nữa, nếu như phụ thân biết chuyện này, nhất định sẽ không tha thứ cho tỷ. Tới lúc tỷ tiến thoái lưỡng nan, nên nghĩ lại bản thân phải làm sao đây." 

Vân Quán Ninh cười nhạo. 

Lúc nãy còn ăn nói khép nép cầu xin nàng. 

Thấy lạt mềm buột chặt không được, bây giờ lại hung hăng muốn mang Mặc Hồi Phong và Vân Chấn Tung ra uy hiếp nàng? 

Đáng tiếc, Vân Quán Ninh nàng trước giờ là kiểu người không sợ bị uy hiếp! 

Nàng khẽ lắc đầu: "Tiếc quá." 

"Tiếc cái gì?" 

Vân Đinh Lan nhìn chằm chằm nàng mà hỏi. 

"Tiếc là người có chút nhan sắc, nhưng lại là người không có não. Nghĩ lại từ trước giờ ngươi ăn cơm, thật sự dinh dưỡng có chạy được tới đầu không nhỉ? Sao lại không thể bồi bổ cho cái não của ngươi một chút nào hết vậy." 

Vân Quán Ninh lắc đầu thở dài. 

Độc Nhãn Long đứng bên cạnh, vừa nghe mấy lời này đã cảm thấy có chút khó hiểu.
Bình Luận (0)
Comment