“Tại sao ta lại phải cần người làm tai mắt? Với cả sao lại phải đối phó Mặc Hồi Phong?”
"Ta.."
Advertisement
Vân Đinh Lan nghi ngờ một lúc lại hỏi: “Nhưng mà người nên biết rằng, trong lòng Mặc Hồi Phong còn có ta! Nếu như lần này ta gây ra loại chuyện này, hắn ta còn không giết ta sao?”
“Ngươi nên biết hắn ta là một tên thủ đoạn độc ác!”
Nội dung ghi âm đột nhiên kết thúc tại đây.
Advertisement
Mặc Hồi Phong tức tới toàn thân phát run, hai con ngươi đỏ ửng.
Vân Quán Ninh khoanh tay, đứng bên cạnh giường nhìn hắn ta, tặc lưỡi nói: “Nhớ lúc đầu...”
“Tam Vương gia oai phong dữ dội ở Kinh thành! Rất nhiều người cho rằng phụ hoàng sẽ lập người làm thái tử, giao giang sơn Đông Quận này cho ngươi.”
Nàng ung dung nói.
Mặc Hồi Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe trông vô cùng đáng sợ.
“Đáng tiếc, bây giờ lại suy bại đến bước này.”
Nàng khẽ lắc đầu, biểu cảm thương tiếc: “Đến cả Vân Đinh Lan cũng không coi trọng người, một lòng muốn tính kế ngươi. Lợi dụng sự chân thành của người đối với nàng ta, mà xin ta lượng thứ.”
Mặc Hồi Phong nghiến răng ken két, hai tay nắm chặt lại thành quyền.
“Vân Quán Ninh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Hắn ta chật vật nặn ra mấy chữ: “Có lời cứ nói thẳng, không cần thừa nước đục thả câu với bổn vương!”
“Tuy rằng Tam Vương gia đã rơi vào tình cảnh này, nhưng vẫn là một người thẳng thắn!”.
Vân Quán Ninh vỗ tay.
Mặc Hồi Phong: “...”
Thấy hắn ta không nói chuyện, bộ dạng giống như bị táo bón. Vân Quán Ninh chớp mắt: “Tam Vương gia, vừa rồi là ta đang khen ngươi, tại sao người lại không nói chuyện?”
Nếu như là khen hắn, vậy cần gì phải đạp hắn một cước?
Thật sự cảm ơn nàng đã khen hắn ta!
Mặc Hồi Phong tức giận, hung dữ hỏi: “Ngươi muốn bổn vương nói gì?”
“Cho dù ngươi không hạ mình xuống một chút thì ít nhất nên có một lời cảm ơn chứ?”
Vân Quán Ninh hừ nhẹ một tiếng: “Đây là phép lịch sự cơ bản nhất của việc làm người! Không lẽ mẫu hậu chưa từng dạy ngươi?”
Mặc Hồi Phong: “...”
Hắn ta cảm ơn tổ mẫu của nàng vì đã sinh ra nàng!
Nữ nhân xấu xa này rõ ràng đang mắng hắn ta không được giáo dục!
Bình thản, lạnh lùng!
Mặc Hồi Phong ở trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân: Bản lĩnh lợi hại nhất của nữ nhân này chính là chọc tức chết người khác mà không cần đền mạng. Từ phụ hoàng mẫu hậu, đến Lão Tư đang có bệnh, ai cũng không thoát được chiêu này của nàng...
Hắn ta nhất định phải bình tĩnh, không được để nữ nhân này làm ảnh hưởng đến tâm trạng, không được để nàng chọc cho tức chết.
Nếu như hắn ta bị chọc cho tức chết, nữ nhân này nhất định sẽ hí hửng đắc
Hai mắt Mặc Hồi Phong đỏ thẫm, không ngừng hít sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Vân Quán Ninh thấy vậy khẽ cười.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh, đột nhiên ngập ngừng nói: “Cuộc sống giống như một trò đùa, bởi vì có duyên mới gặp mặt, giống như việc đỡ người già đi không dễ dàng gì, vậy có cần phải gì phải trân trọng.”
“Bởi vì chuyện cỏn con mà tức giận, nghĩ lại có cần thiết hay không?
“Người khác tức giận ta không tức giận, tức đến bệnh lại không có ai đến thay ta trút giận. Nếu như ta tức chết thì vừa ý ai, huống hồ gì vừa tổn hại tinh thần vừa...”