Vân Quán Ninh nhướng mày: "Ngươi không sợ ta bán người thật sao?"
"Không phải người nói bổn vương không đáng tiền sao?"
Hắn ta chợt bật cười.
Advertisement
Đây là lần đầu tiên Vân Quán Ninh thấy hắn ta cười.
Sắc mặt hắn ta vốn nhợt nhạt, khó khăn lắm mới đỡ hơn nhiều, mặt mũi cũng hồng hào hơn.
Nhưng vừa rồi bị Vân Quán Ninh chọc giận, mặt mày lại trở nên tái nhợt.
Bây giờ hắn ta mỉm cười trông lại càng ốm yếu thiếu sức sống hơn, khiến nữ nhân sắt đá như Vân Quán Ninh cũng thấy thương xót" trong lòng.
Advertisement
Nàng đang định chọc hắn ta thêm một lát.
Nhưng thấy hắn vui vẻ như vậy, nàng cố nhịn không nói tiếp, sau cùng chỉ nói đúng một chữ: "Được."
Nàng xoay người bước ra ngoài.
Trong đầu đều đang tràn ngập hình bóng Mặc Vĩ mỉm cười khi nãy.
Giống như bầu trời âm u đã lâu, chợt có ánh mặt trời chiếu rọi xuyên qua tầng mây dày đặc.
Những tia sáng đó rất ảm đạm và lạnh lẽo.
Tựa như bầu trời âm u xen lẫn sự lạnh lẽo của màn mưa nặng hạt, khiến lòng người càng thêm nặng nề.
Cứ như thế, tâm trạng Vân Quán Ninh nặng trĩu bước ra ngoài, đúng lúc nàng nhìn thấy Trần Bá và Vân Đinh Đinh đang nói chuyện dưới bóng cây. Vẻ mặt hai người đều rất vui vẻ, xem ra đã trò chuyện với nhau rất vui.
"Hai người đang nói chuyện gì đó?"
Vân Quán Ninh bước đến.
Vân Đinh Đinh chợt đỏ mặt đáp: "Đại tỷ tỷ, tỷ ra đây khi nào vậy?"
"Vừa mới ra."
Thấy nàng ấy đỏ mặt, Vân Quán Ninh tò mò hỏi: "Muội nói gì với Trần Bá vậy? Lại không phát hiện tỷ đã ra ngoài rồi."
Trần Bá vội tìm cớ nói phải đi xem vương gia nhà mình, sau đó quay người chuồn đi.
Vân Đinh Đinh đưa tay xoắn lọn tóc dài bên tai nói: "Cũng không có gì, chỉ là, chỉ là Trần Bá đang hỏi muội bao nhiêu tuổi rồi, đã định hôn sự chưa."
Nàng ấy úp úp mở mở, hai má đều đang ửng hồng.
Bỗng chốc, Vân Quán Ninh đã đoán được ý của Trần Bá...
"Lão già thổi này! Xem ra là đã để ý muội rồi đó!"
Vân Quán Ninh bất lực.
"Để ý muội làm gì chứ?"
Vân Đinh Đinh tò mò chớp mắt: "Muội mới mười lăm tuổi, Trần Bá sợ là đã năm sáu mươi tuổi rồi chứ? Dù ông ấy có ý gì với muội muội cũng sẽ không đồng ý đâu."
Vân Quán Ninh: "..."
Phải nói thế nào nhỉ, tam muội muội này của nàng ngây thơ quá.
Nàng bất lực thở dài, đưa tay gõ lên trán Vân Định Định: "Trần Bá cũng không phải để ý muội cho ông ấy!"
"Muội không nghĩ thử xem, Trần Bá từng tuổi này rồi, ông ấy dám có ý nghĩ gì với muội sao?"
Nếu như thật sự như vậy, nàng sẽ là người đầu tiên không tha cho ông ta!
Vân Đinh Đinh xoa đầu, bị Vân Quán Ninh gõ vào trán vẻ mặt Vân Đinh Đinh vẫn rất vô tội: "Vậy Trần Bá để ý giúp ai vậy? Không phải Trần Bá chưa cưới thê tử, chưa sinh con sao?"
Vân Quán Ninh cạn lời.
+
H
Tam muội muội này của nàng, trông có vẻ là người trưởng thành sớm.
Trước đây còn hay dạy bảo nàng đạo lý mẹ chồng nàng dâu, đạo lý phu thê chung sống gì đó.
Nào ngờ bây giờ nhìn lại, cái đầu của nàng còn chậm hiểu hơn cả Viên Bảo.
"Trần Bá không có con trai, nhưng có chủ tử mà!"
Vân Quán Ninh vô trán: "Để ý giúp chủ tử nhà ông ấy đó!".
Vân Đinh Đinh lúc này mới hiểu ra: "Ồ! Muội biết rồi, ý của đại tỷ tỷ là Trần Bá muốn muội gả cho Chu Vương sao?"
Bởi vì ngạc nhiên nên nàng ấy nói rất lớn.