Người bẩm báo ở ngoài cửa là Như Ngọc.
Nghe Mặc Diệp quát lớn, hắn ta cẩn thận rụt cổ: “Nhưng mà chủ tử, người nọ nói có chuyện gấp cần trao đổi”
“Cút!”
Mặc Diệp dứt khoát giật ly nước trong tay Vân Quán Ninh, sau đó ném lên cửa thật mạnh.
Cửa phòng run rẩy một chút, ly nước rơi xuống mặt đất, dọa người ngoài cửa luống cuống chân tay chạy trốn.
Advertisement
Vân Quán Ninh đang uống nước: “?”
Nàng biết Mặc Diệp đang tức giận.
Không phát giận với nàng, cho nên trút giận lên đầu Như Ngọc... Nhưng vì sao lại giật ly nước của nàng?
Nàng đang uống nước mà!
Viên Bảo đã thấy cảnh tượng như thế này nhiều quá rồi.
Advertisement
Nó vươn tay nhỏ, khẽ vỗ bả vai Mặc Diệp, bắt chước giọng điệu của Vân Quán Ninh: “Nóng giận hại thân thể: Tức giận một lần sẽ giảm thọ một ngày, không tốt đậu phụ thân!”
Mặc Diệp: “...”
Có phải hắn quá nuông chiều đứa nhỏ này không?
Đây mà là an ủi sao?
“Thấy tối hôm qua đêm hôm khuya khoắt, người vô cùng sốt ruột cứu mẫu thân ta trở về nên ta sẽ không so đo việc vừa rồi người giật ly nước của mẫu thân, còn hung dữ với mẫu thân”.
Viên Bảo bày ra dáng vẻ: “Người rộng lượng không chấp kẻ hẹp hòi.”
Lòng Mặc Diệp càng bực bội.
Vân Quán Ninh ngẩng đầu khỏi lòng hắn: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Có ai nói cho ta không?”
Mặc Diệp còn đang đối đầu với Viện Bảo.
“Này?
Vân Quán Ninh vươn tay lay qua lay lại trước mặt hai người: “Có ai nghe ta nói chuyện không?”
Viện Bảo phục hồi tinh thần trước.
Nó khẽ thở dài một hơi như người lớn, nói: “Mẫu thân, người lớn như vậy mà cũng không bớt làm người khác lo lắng!”
“Đêm hôm khuya khoắt người đến núi Vân Vụ làm gì? Như Ngọc ca ca nói nơi đó có quỷ.”
Tối hôm qua, Mặc Diệp nghe Như Yên bẩm báo thì lập tức đuổi theo Vân Quán Ninh.
Thế nhưng Viên Bảo cản lại, nó lo lắng mẫu thân nên cũng muốn đi.
Mặc Diệp dụ dỗ thế nào cũng không được, mà một câu “Núi Vân Vụ có quỷ” mới hù dọa Viên
Bảo.
Nó không sợ gì hết, chỉ sợ quỷ.
Cho nên Mặc Diệp bị vướng chân vướng tay một lúc lâu mới đi được.
Khi đến chân núi Vân Vụ, Vân Quán Ninh đã ngất đi rồi.
Vân Quán Ninh nhìn dáng vẻ lo lắng của Viện Bảo, khẽ sờ mặt của nó, nhẹ giọng an ủi: “Mẫu thân không sao!”
“Con biết người không sao, nhưng phụ thân giả lại lo lắng đến hỏng mất rồi!” Viên Bảo tinh quái.
BỞI VÌ Mặc Diệp bỏ rơi Vân Quán Ninh bốn năm, Viên Bảo đối đầu với phụ thân giả này...
Vì để giúp mẫu thân trút giận, cho nên nó luôn chống đối hắn.
Tuy rằng nó còn nhỏ nhưng cũng không phải không biết lí lẽ, không biết phải trải.
Lúc này Mặc Diệp lo lắng cho Vân Quán Ninh bao nhiêu, Viên Bảo vẫn thấy được.
Cho nên nó mới cố tình nói đỡ cho hắn.
“Bản vương mới không có lo lắng”
Mặc Diệp mạnh miệng, miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.
Có trời mới biết, tối hôm qua khi hắn nhìn thấy nàng nhuốm đầy máu nằm trong bụi cỏ hôn mê bất tỉnh, giống một búp bê sử dễ vỡ... khi đó, tim của hắn đau đớn kịch liệt.
Giống như bị ai đó dùng vật sắc nhọn đâm thủng trái tim.
Sau Cơn đau dữ dội, là cơn đau dai dẳng, đau âm ỉ.
Khi ấy ngoại trừ con ngựa ra thì không có ai bên cạnh Vân Quán Ninh cả.
Ôm nàng vào ngực, hắn mới phát hiện, hóa ra một nữ nhân thường ngày mạnh miệng, hành động mạnh mẽ lại nhẹ đến như vậy.
Hắn lập tức mang nàng về kinh, bảo Như Mặc gọi Dương thái y vẫn còn say giấc nồng vào trong Minh Vương Phủ.
Dương thái y quá uất ức!
Ông ta lớn tuổi rồi nên khó ngủ.
Gà gáy ba lần ông ta mới ngủ được, thế mà lại bị Như Mặc xách từ Dương Phủ đến Minh Vương Phủ.
Sau khi ông ta trở về, nằm trên giường đếm ngôi sao ngoài cửa sổ cả đêm cũng không ngủ được.
Ông ta đã tạo ra nghiệp gì!
“Ngươi không lo lắng, thể sao lại đến núi Vân Vụ cứu ta?”
Vân Quán Ninh ngẩng đầu nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn hắn một cách nghiêm túc như vậy... Thảo nào vì gả cho hắn, nguyên thân có thể làm ra nhiều chuyện điên cuồng như thế!
Mặc Diệp, thật sự rất đẹp!
Cho dù ngẩng đầu nhìn hắn, ở góc chết như vậy thì hắn cũng vẫn dễ nhìn.
Nhưng mà hôm nay, trên cằm của hắn lại có chi chít gốc râu, trông có hơi tái.
Thường ngày hắn vẫn luôn giữ cho bản thân gọn gàng, sạch sẽ.
Cho dù phải vào cung lên triều thì hắn cũng không lôi thôi như thế.
Hôm nay là ngoại lệ.