Giọng nói này quen thuộc vô cùng!
Nhưng mi mắt của Vân Quán Ninh nặng trĩu đến mức nàng không thể gắng gượng nó lên được nữa. Nên nàng không thể nào nhìn rõ rốt cuộc là ai đang gọi nàng bên tai. Cũng không rõ là giọng nói này từ trong giấc mộng hay là đang ở ngay bên cạnh mình.
Nàng cố gắng mở mắt ra.
Advertisement
Nhưng chỉ có thể thấy một bóng trắng mơ hồ, đang ngồi ở bên giường nhìn nàng. Ánh mắt ấy như là xuyên thời gian xuyên không gian, một ánh nhìn nghìn vạn năm.
Nửa mê nửa tỉnh, nàng cảm thấy có người đã bỏ vào miệng mình một viên thuốc. Không biết viên thuốc này có độc không.
Vân Quán Ninh rất muốn nôn ra, nhưng người đó lại bóp nhẹ hàm dưới của nàng và bắt nàng nuốt viên thuốc.
“Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai.”
Advertisement
Nàng yếu ớt hỏi một câu.
Người đó bấm huyệt cho nàng, hai mắt Vân Quán Ninh chợt tối sầm lại, nàng hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại thì trời đã tối.
Trong phòng đèn được thắp sáng, Mặc Diệp ngồi trông nàng ở mép giường nhìn.
“Viên Bảo đâu? Phụ hoàng đã hồi cùng chưa?”
Giọng nói của Vân Quán Ninh khàn khàn,
“Chưa, Phụ hoàng đang dùng bữa cùng với Viên Bảo.”
Thấy nàng đã tỉnh, Mặc Diệp liền đỡ nàng dậy, cho nàng uống nửa cốc nước nóng: “Ninh Nhi, nàng cảm thấy thế nào rồi? Ban nãy Dương thái y tới nói rằng nàng.”
Còn chưa nói hết câu, Mặc Diệp đã cau mày.
Hắn hít nhẹ, như thể ngửi thấy mùi gì đó.
“Sao vậy?”
Tinh thần của Vân Quán Ninh đã tốt hơn rất nhiều rồi.
“Ninh Nhi, Dương thái y không hề kê đơn thuốc cho nàng, hôm nay nàng cũng không uống thuốc. Tại sao trong miệng lại có mùi thuốc?”
Vân Quán Ninh kinh hoàng.
Nàng chợt nhớ ra rằng trong giấc mơ, có ai đó đã gọi “Ninh Ninh”.
Người đó còn ép nàng uống một viên thuốc...
Rốt cuộc người đó là ai?
“Có thể là do bị bệnh đấy! Sau khi bị bệnh miệng luôn đắng mà. Cho nên chàng ngửi thấy mùi nghe như thể ta vừa mới uống thuốc.”
Vân Quán Ninh nhíu mày, lấp li3m qua chủ đề này.
Vẫn chưa làm rõ người đó là ai và cũng không biết đó là loại thuốc gì, nên nàng không thể nói cho Mặc Diệp được.
Nhưng ban nãy nàng đã cẩn thận cảm nhận nó.
Có lẽ là do tác dụng của thuốc, khiến cho cơ thể vốn dĩ yếu ớt của nàng đã được cải thiện rất nhiều, cơ thể cũng ấm lên.
Có vẻ như công dụng của thuốc đang phát tán, phục hồi lại tâm lực đang bị tổn thương của nàng...
Kỳ lạ!
Thật là kỳ lạ!
Nhìn thấy nàng rũ mắt không nói gì, Mặc Diệp nghĩ nàng vẫn chưa khỏe nên
mới dịu dàng nói: “Ngày mai bổn vương sẽ bảo Dương thái y chuẩn bị một ít thuốc bổ cho nàng”
“Lần này cơ thể của nàng bị tổn hại, quá yếu đuối! Dương thái y nói có thể dùng thuốc thích hợp để bổ máu, bổ khí.”
Bởi vì Vân Quán Ninh là người có y thuật cao minh.
Dương thái y cũng không dám tự ý kê đơn thuốc cho nàng, nên đành đợi đến khi nàng tỉnh dậy cảm thấy tự cảm thấy cần dùng thuốc gì thì Dương thái y mới dám kê đơn thuốc.
“Không muốn.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Quán Ninh gục xuống: “Đắng lắm”.
Ngày thường, nàng luôn cười nhạo Mặc Diệp sợ kim châm, sợ uống thuốc đắng.
Nhưng khi đến lượt nàng, Vân Quán Ninh cật lực kháng cự thuốc bắc có cái mùi đắng vừa khó chịu đó!
“Ninh Nhi, đừng có giở thói trẻ con nữa.”
Hiếm khi Mặc Diệp mới kiên nhẫn dịu dàng dỗ dành nàng: “Không uống thuốc thì làm sao mà khỏi được? Thuốc đắng dã tật!”
“Nếu như nàng thực sự cảm thấy đắng, bổn vương sẽ chuẩn bị một mứt hoa quả cho nàng.”
“Không muốn.”
Vân Quán Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có mứt hoa quả ta cũng không muốn.”
“Ngoan.”