Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 564

Mặc Diệp không dễ dàng tin bất kỳ kẻ nào. 

Dùng sự tàn bạo, tuyệt tình làm vũ khí bảo vệ chính mình, như vậy thì có gì sai? 

"Chỉ là Như Yên à, bây giờ chàng không chỉ là Minh Vương, chàng còn là một người phụ thân." 

Advertisement

Vân Quán Ninh cúi đầu, nhìn hoa văn trên giường, giọng nói trầm thấp: "Cho dù chỉ là một người thường phải chịu đựng suốt bốn năm trời, Viên Bảo không có phụ thân làm bạn" 

"Ta cũng dùng hết sức lực giúp nó trở thành một đứa trẻ vô âu vô lo." 

"Cho nó một thời thơ ấu khó quên, giúp nó sống tích cực vui vẻ tiến về phía trước, lạc quan đối mặt với cuộc sống." 

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. 

Advertisement

Gió nhẹ nhàng thổi qua, ánh trăng sáng tỏ. 

"Ta không muốn sau này, Viện Bảo sẽ trở nên giống như bọn họ, người hiểu không?" 

Nàng mỉm cười: "Cũng như vậy. Ta không chỉ là Minh Vương phi, mà còn là một người mẫu thân! Ta chỉ muốn cho con ta trưởng thành là một người bình thường mà thôi." 

Ánh mắt Như Yên phức tạp: "Vương phi." 

Nàng ấy chưa bao giờ nghĩ tới, Vương phi nhìn thì như vô tư, lúc nào cũng hi hi ha ha, thể nhưng lại có thể nói ra những lời như vậy! 

Nhưng cố tình là, đạo lý này nàng ấy không có cách nào phản bác! 

Những điều Vương phi nói đều rất chính xác! 

Không chỉ có Như Yên bị kinh ngạc, mà Mặc Diệp ở ngoài cửa cũng cực kỳ khiếp sợ! 

Mặc dù Vân Quán Ninh đã đè thấp giọng nói của mình, nhưng những lời mà nàng nói... Mặc Diệp đã có tâm phải nghe lén, đương nhiên đều nghe rành mạch toàn bộ. 

Nàng rốt cuộc là người như thế nào? 

Bốn năm trước, hắn oán hận nàng 

Trong bốn năm, hắn phớt lờ nàng 

Bốn năm sau, hắn tiếp tục muốn tra tấn nàng. 

Nhưng bốn năm sau nàng lại không tìm hắn báo thù... Hắn tin rằng, nếu Vân Quán Ninh đã muốn bảo thù, chỉ sợ là hắn chết trong tay nàng lúc nào không hay! 

Nàng không những không báo thù, mà còn lấy ơn báo oán với hắn. 

Mà hắn cũng dần dần phát hiện, hắn muốn tra tấn trái tim của nàng, nhưng không biết từ khi nào đã biến mất không còn sót lại chút gì. 

Trở thành muốn bảo hộ cho nàng thật tốt. 

Hóa ra tất cả những điều này đều bởi vì bọn họ đã trở thành phụ thân, mẫu thân, 

Bởi vì Viên Bảo, bọn họ oán hận lẫn nhau, gai nhọn ở trước mặt đối phương đã sớm vì đứa con mà khéo léo bị mài mòn. 

Nàng muốn làm một mẫu thân tốt, sao hắn có thể không muốn làm một phụ thân tốt? 

Dù sao đến bây giờ... Viên Bảo vẫn chưa chịu gọi hắn một tiếng phụ vương, mỗi lần nghe thấy nó nghiêm túc gọi to "Cha giả", Mặc Diệp đều muốn vừa khóc vừa cười. 

Sau khi Như Ngọc tiễn Dương thái y trở về, thấy Mặc Diệp đứng ngoài cửa. 

Cửa phòng đóng chặt, sắc mặt của chủ tử không được tốt lắm. 

Thế này là... bị đuổi ra ngoài? 

Hắn ta chà chà tay, cẩn thận tiến đến gần: "Chủ tử, nếu không thì thuộc hạ trực tiếp dỡ cái cửa này xuống?" 

"Hay là chúng ta cứ vậy rời đi?" 

Vẫn là gương mặt xám xịt, mang theo cái đuôi rời đi! 

Nếu đổi lại là ngày thường, Mặc Diệp chắc chắn sẽ một cước đá bay hắn ta. 

Nhưng nhìn thấy hôm nay Như Ngọc bị hắn đánh bay, đập vỡ bức tường, vết thương trên trán còn chưa bôi thuốc... Thôi bỏ đi, hắn ta đã bị thương rồi, không thể đánh thêm được nữa. 

Ánh mắt Mặc Diệp hơi nhíu lại. 

Thấy hắn nhấc chân bước xuống bậc thang, Như Ngọc chỉ nghĩ mình lại sắp bị đánh. 

Đi theo chủ tử đã nhiều năm, nhất cử nhất động của chủ tử hắn ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay. 

Như Ngọc theo bản năng lên tiếng: "Chủ tử, quân tử động khẩu không động thủ..." 

Nào ngờ Mặc Diệp chỉ đi ngang qua người hắn ta, để lại cho hắn ta một bóng lưng lạnh như băng. 

Như Ngọc thở dài một hơi nhẹ nhõm, vội vàng đuổi theo: "Chủ tử, ngài đi đầu vậy?" 

Mặc Diệp lạnh như băng ném lại ba chữ: "Hàn Vương phủ." 

"Hàn Vương phủ?" 

Như Ngọc sửng sốt một chút. 

Nhìn bóng dáng chủ tử nhà mình, dần dần trở nên đằng đằng sát khí... Như Ngọc nhịn không được mà nuốt nước miếng: "Hàn Vương, ngài tự cầu mình nhiều phúc đi!" 

Dáng vẻ này của chủ tử, rõ ràng là muốn đi giết người! 
Bình Luận (0)
Comment