Không biết câu này là nhằm vào Mặc Tông Nhiên hay là dành cho người khác.
Tóm lại, trong lòng Vân Quán Ninh thấy rất cảm động.
Thực tế, từ sớm khi Thục Phi rời đi, nàng đã đợi sẵn bên ngoài Ngự Thư Phòng rồi.
Advertisement
Nghe hai đứa trẻ già" cãi nhau, nàng đứng ngoài cửa cười đến nỗi không khép miệng lại được.
Hai người này quả là oan gia!
Khi Đức Phi cãi nhau với Mặc Tông Nhiên, giống hệt như cô nương đang yêu đương cuồng nhiệt... quấy rối, trả đũa, đúng lý không khoan nhượng.
Nàng thấy Mặc Tông Nhiên thực sự hết cách, lúc này mới định tiến vào "cứu" ông ấy.
Advertisement
Ai ngờ vừa vào cửa, lại bị ông ấy tóm lại, để cho Đức Phi mắng nàng?
Phụ hoàng kiểu gì vậy!
"Được."
Mặc Tông Nhiên rủ đầu xuống, ngoan ngoãn nói: "Nàng nói gì cũng đúng!"
"Thần thiếp không muốn để Thục Phi chăm lo hậu cung."
Đức Phi lạnh lùng nhìn Mặc Tông Nhiên, dìu Vân Quán Ninh ngồi xuống uống một tách trà: "Đầu óc của Thục Phi đơn giản, có mấy món nợ cũng tính không xong. Nghe nói hôm nay còn mời con dâu Lão Nhị tiến cũng giúp bà ấy tính toán."
"Ngốc đến vậy à? Còn không bằng
con dâu Lão Nhị..."
Vân Quán Ninh cười nham nhở, suýt nữa phun trà trong miệng ra ngoài.
Đức Phi còn có mặt mũi nào để chế giễu Thục Phi!
Hai người này, quả thật không phải là chó chê mèo lắm lông sao?
Đức Phi liếc nàng một cái: "Vẫn là con dâu của thần thiếp bản lĩnh."
"Cho nên Hoàng Thượng, người cho Thục Phi làm trợ thủ cho thần thiếp, thật sự không phải là muốn khiến cho thần thiếp buồn lòng sao?"
"Điều này..."
Mặc Tông Nhiên đau đầu: "Ái phi, hiện nay vẫn còn Hoàng Hậu."
Đức Phi có được sủng ái đi nữa thì cuối cùng cũng chỉ là phi tần mà thôi.
Mẫu gia bà ấy không phải là quan lại quyền quý, lại cách xa kinh thành. Cho dù Mặc Tông Nhiên sủng ái bà ấy, cuộc đời bà ấy cao lắm thì cũng chỉ có thể làm một phi tần mà thôi...
Càng không thể nói đến việc lên ngôi Hoàng Hậu.
"Nàng cùng Thục Phi sánh vai, quyền quản lý lục cung này, nếu trẫm chỉ giao cho một mình nàng. Phủ Ngụy Quốc công, và các triều đình trước sẽ nói ra nói vào."
Mặc Tông Nhiên cau mày, thở dài bất lực.
Không dễ gì mà đuổi được Đức Phi đi, Vân Quán Ninh nghiêng mắt nhìn Mặc Tông Nhiên, gương mặt đầy sự khinh thường.
"Ánh mắt gì đấy? Không sợ trẫm sẽ khoét mắt con sao?"
Mặc Tông Nhiên nhíu chặt mày.
Đức Phi đã trút giận lên ông ấy, nha đầu thối này lại còn không coi trọng ông ấy?
"Không phải, Phụ hoàng."
Vân Quán Ninh còn lâu mới sợ ông ấy: "Lúc nãy mẫu phi nói cái gì nhỉ? Hay là để con nhắc lại một lần nữa cho người nghe? Hình như mẫu phi đã nói, con dâu của bà ấy...".
Còn chưa kịp nói xong, đã bị Mặc Tông Nhiên ngắt ngang: "Trẫm không dám bắt nạt con."
"Nhưng lúc nãy người nói muốn khoét mắt con dâu."
"Con nghe nhầm rồi."
Mặc Tông Nhiên đã trắng trợn phủ nhận điều đó.
Vân Quán Ninh: "... Phụ hoàng, Mặc Diệp mặt dày có phải là di truyền không?"
Mặc Tông Nhiên tức giận không nói nên lời: "Hôm nay con tiến cung, rốt cuộc làm muốn làm gì vậy?"
"Không phải là bị bệnh sao? Mới mấy hôm? Không nằm trên giường dưỡng thương cho thật tốt, tiến cung nhảy nhót cái gì? Cảm thấy trẫm sống quá lâu rồi hả?"
Ông ấy giận run người.
"Phụ hoàng, người hiểu lầm con rồi! Lúc nãy con nghe ý của người, có vẻ là còn có ẩn ý gì khác đúng không?"
Vân Quán Ninh nháy mắt ra hiệu với ông ấy: “ Người giấu diễm mẫu phi, trọng dụng Thục Phi."
"Phụ hoàng, người còn có âm mưu gì khác đúng không?"
Lại bị nha đầu thối này nhìn thấu rồi...
"Con là con giun đũa trong bụng trẫm à?"
"Eo, buồn nôn."