Ngoại trừ màu đỏ tươi, thì trong đôi mắt còn đầy ắp sát khí!
Hắn ta lao thẳng lên trời, khí thế áp đảo, dùng tay phải tóm lấy cổ nàng!
Vân Quán Ninh không ngờ rằng Tống Tử Ngư bỗng nhiên lại ra tay với nàng.
Nàng không hề đề phòng bị bóp cổ, nàng liều mạng giãy giụa, đưa tay kéo cánh tay Tống Tử Ngư nói: "Tống, Tử, Ngư, ngươi làm gì vậy..."
Advertisement
"Buông ra! Là, là ta!"
Tống Tử Ngư trông dáng người gầy yếu nhưng sức lực lại rất mạnh!
Hắn ta giống như mất đi lý trí, xem Vân Quán Ninh như kẻ thù xông vào "đất cấm" của hắn ta.
"Tử Ngư..."
Advertisement
Vân Quán Ninh vô cùng khó thở, ngay cả chút hơi thở còn lại trong cổ họng dường như cũng từ từ bị rút hết.
10)
Cứ tiếp tục thế này, chắc chắn nàng sẽ bị hắn ta bóp chết!
Phải nhanh chóng nghĩ cách!
Vân Quán Ninh khó khăn nghiêng đầu, nhìn về phía bể tắm.
Lúc này, bọn họ đang đứng bên bể tắm.
Tống Tử Ngư mặc chiếc áo mỏng manh, dòng nước đó giống như nham thạch nóng chảy, làm ướt mái tóc và áo lót của hắn ta. Nước nhỏ từng giọt từ trên trán xuống, đôi mắt đỏ ngầu ngày càng đáng sợ.
Vân Quán Ninh thần suy tính, nàng cố gắng hết sức đạp vào đùi Tống Tử Ngư.
Nàng định đạp ngã hắn ta, hai người ngã vào trong bể tắm, như vậy Tống Tử Ngư sẽ buông nàng ra!
Tuy không biết tình trạng hiện tại của hắn ta như thế nào.
Nhưng Vân Quán Ninh có thể chắc chắn, Tống Tử Ngư lúc này đang không tỉnh táo!
Đáng tiếc nàng còn chưa đạp tới, đã bị Tống Tử Ngư nắm lấy cổ chân...
Mất mặt!
Vân Quán Ninh thầm than thở.
Không đạp được Tổng Tử Ngư, ngược lại cũng ăn may một phen.
Vân Quán Ninh đứng không vững, ngã xuống đất. Tống Tử Ngư không ngờ nàng sẽ đứng không vững, hắn ta cũng bị trượt chân, hai người cùng nhau ngã xuống đất!
Lúc ngã xuống đất, dường như Tống Tử Ngư bỗng nhiên tỉnh táo trở lại.
Hắn ta ôm eo Vân Quán Ninh, nghiêng người đệm dưới cơ thể nàng.
Tống Tử Ngư làm cái đệm thịt cho Vân Quán Ninh.
Vân Quán Ninh ngã xuống không thấy đau, nhưng Tống Tử Ngư lại khẽ rên một tiếng, một mùi máu tanh lập tức xộc vào mũi nàng.
Nàng vội vàng đứng dậy nói: "Tống Tử Ngư, ngươi không sao chứ?"
Tống Tử Ngư không đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu khi nãy đã dịu đi nhiều, vẻ mặt trắng bệch đáng sợ, bên môi lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Ninh Ninh, người đến rồi..."
Ninh Ninh?
Giọng nói nàng nghe thấy trong mơ đó, quả nhiên là Tống Tử Ngư!
Ngay lúc này, Vân Quán Ninh không rảnh để nghĩ nhiều như vậy, nàng cởi lớp áo của hắn ta ra kiểm tra...
Máu nhuộm đỏ cả chiếc áo mỏng của Tống Tử Ngư.
Hai tay Vân Quán Ninh chợt run rẩy.
Sau khi cởi áo xong, chỉ thấy máu thịt be bét bên trong.
Tuy nàng đã xử lý vết thương, dùng chỉ phẫu thuật khâu lại cho Tổng Tử Ngư... nhưng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ phẫu thuật cũng chưa tan hết!
Vết thương của hắn ta vẫn đáng sợ như lúc nàng nhìn thấy vào đêm hôm đó!
"Sao, sao lại như thế này?"
Vân Quán Ninh kinh sợ, vội hỏi Tống Tử Ngư: "Tống Tử Ngư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tại sao vết thương của người vẫn không khá hơn chút nào vậy?"
Giọng điệu nàng vừa sốt ruột vừa gấp gáp.
Nàng đều cho Tổng Tử Ngư dùng những loại thuốc tốt nhất.
Tính toán thời gian, mấy ngày này có lẽ vết thương của Tổng Tử Ngư đã đỡ hơn nhiều rồi... ít nhất, có lẽ vết thương cũng đã kết vảy mới đúng!
Tại sao lại không khá hơn chút nào?
Vân Quán Ninh như sắp điên lên.
"Ninh Ninh, đừng lo lắng, ta không sao."
Tống Tử Ngư nở một nụ cười yếu ớt: "Vẫn phải làm phiền người ném ta vào bể tắm."
Hắn ta muốn tự bước vào bể tắm, nhưng bây giờ hắn ta không đứng dậy nổi!
"Được."