Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 61


“Kiêu căng, nực cười!” Tề Mộc Lương tức giận nói: “Nhà họ Tề tôi còn không bằng cái mạng của mày sao?”
“Tao nói cho mày, một tên tiểu tử đến từ Khánh Giang như mày, căn bản là chỉ một con kiến trong mắt nhà họ Tề tao, chết cũng không đáng tiếc!”
“Bắt nó cho tao!”
Bảy tám tên vệ sĩ nhà họ Tề nghe lệnh cùng nhau xông lên, vây quanh Trương Thiên bọn họ muốn động thủ.

Lúc này sắc mặt Trương Thiên bắt đầu thay đổi, liếc bọn họ một cái đầy sắc bén!
“Chậm thôi!”
Cả khuôn mặt anh trầm xuống, bên trong hai con ngươi để lộ ra sự oai nghiêm trấn áp, phẫn nộ hô lớn: “À ha, chỉ dựa vào một mình nhà họ Tề của ông mà dám bất kính với tôi hả? Đắc tội với tôi là không có trái cây ngon ăn đâu nha!”
“Tôi cứ coi như hôm nay chủ nhà Tề ông có dũng khí đấy, nhưng tôi có thể nói cho ông biết, hôm nay Tề Nguyên Thiều hắn đắc tội với Trương Thiên tôi, còn dám có suy nghĩ thèm muốn vợ của tôi, nhất định tôi sẽ làm cho hắn thân bại danh liệt, Trương Thiên tôi nói được thì làm được!”
“Hơn nữa, bây giờ nếu chủ nhà Tề ông quỳ gối trước mặt tôi, nói một câu xin lỗi đàng hoàng, cầu xin vợ tôi tha thứ, tôi tạm thời buông tha cho chủ nhà Tề ông, nếu không thì đừng trách Trương Thiên tôi vô tình!”
“Lời của tôi nói đến nơi đây thôi, chủ nhà Tề tự mình lựa chọn đi!”
Mấy tên vệ sĩ nhà họ Tề nhìn thấy vẻ oai nghiêm mạnh mẽ của Trương Thiên, lần lượt đều dừng lại, đứng im tại chỗ.

Hơi thở của một cường giả là điều bọn chúng không thể ngờ tới.

“Là võ giả?”
Ngay cả Tề Mộc Lương cũng không ngờ đến, một ông chủ nhỏ đến từ Khánh Giang thế mà lại là một võ giả, nhưng cho dù là có hơi thở võ giả cũng không thế xua tan dã tâm muốn tiêu diệt Trương Thiên của ông ta.

Ở trong mắt ông ta, Trương Thiên phải trả giá đắt!
Huống hồ muốn so với võ giả, trong nhà mình cũng có người như vậy càng cần không e ngại Trương Thiên.

Nhưng Tề Mộc Lương quá coi thường Trương Thiên rồi, cho dù võ giả cũng có phân ra một cảnh giới, những người nhà họ Tề kia có thể so sánh vớiTrương Thiên ư?
Ông ta vẫn mù quáng quyết định sai lầm, hạ lệnh cho đám vệ sĩ của mình: “Các ngươi sợ gì hắn chứ? Mấy người các người từ đội đặc chiến quay về mà vẫn phải sợ hãi sao?”

“Mau bắt hắn cho tao!”
Bảy tám tên vệ sĩ cũng chỉ có thể nghe lệnh, bất chấp khó khăn xông lên!
Bọn họ muốn vô vào Trương Thiên.

“A! Đừng!” Lâm Tử Thanh la hét.

Lâm Tiểu Nhã và Ngưu Bài cũng kêu lên tiếng hét chói tai.

Ngược lại Trương Thiên coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, mấy tên này căn bản không đáng để ở trong mắt Trương Thiên.

Anh nhún vai, nói: “Chủ nhà Tề ông đã có một lựa chọn sai lầm rồi, dám đối đầu với Trương Thiên tôi thì chính là sai lầm lớn, ông sẽ hối hận!”
Tề Mộc Lương coi thường nói: “Ồ, chết đến nơi rồi còn cứng miệng, thật buồn cười…”
Ầm ầm!
Nhưng ngay sau đó, Tề Mộc Lương thật sự không cười không nổi, mặt cực kỳ khó coi, giống như ăn phải phân vậy.

Trong nháy mắt toàn bộ tám tên vệ sĩ của ông ta ngã xuống đất, bọn chúng ôm tay chân kêu lên đau đớn
Mọi người căn bản không nhìn rõ lắm đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy Trương Thiên động một chút, sau đó thì không có sau đó!
“Mày…” Tề Mộc Lương nhíu mày, hung dữ nhìn chằm chằm Trương Thiên nói không nổi nửa câu.

Lâm Tiểu Nhã và Ngưu Bài có chút kinh ngạc, thân thủ ông chủ sao lại mạnh như vậy?
Lâm Tử Thanh biết Trương Thiên có chút võ thuật, có điều mấy thứ phiền phức đến nhà họ Tề này không phải cứ dùng bạo lực để vấn đề giải quyết, mà là cần nhiều quyền thế, cô vẫn rất lo lắng.

Động tĩnh này cũng làm cho người tham gia tiệc xung quanh chú ý nhìn qua.


Trương Thiên nhìn lướt qua mấy kẻ trên mặt đất, chầm chậm bược đến trước mặt Tề Mộc Lương, lạnh như băng nói: “Chủ nhà Tề chủ, ông có sợ hãi không?”
Ở trước mặt nhiều người Tề Mộc Lương đang ngây người bỗng chợt tỉnh, trầm giọng nói: “Tề Mộc Lương tao mà sợ mày sao? Mày chẳng qua chỉ là dùng chút vũ lực mà thôi, mày tưởng rằng đọ sức chân chính chỉ dựa vào nắm đấm thôi sao?”
Trương Thiên cau mày, suy nghĩ rồi nói: “Đúng vậy, quả thật không thể đọ sức bằng nắm đấm được!”
“Nếu so về quyền thế, tao thấy mày cũng không thể nào bằng tao đâu…”
Tiếp đó, phần đông các ông chủ đều sôi nổi bàn luận:
“Cậu thanh niên này ở đâu ra vậy? Cũng dám so quyền thế với nhà họ Tề của thành phố Thiên Hải sao?”
“Không biết, không quen! Nhưng người này trông rất lạ, chưa từng gặp qua ở thành phố Thiên Hải, chắc hẳn là ông chủ của nơi khác rồi.


“Hắn không biết nhà họ Tề ở thành phố Thiên Hải được coi là gia tộc hạng nhất ư?”
“Đúng rồi, nhà họ Tề được xem như là năm gia tộc đứng đầu ở thành phố Thiên Hải đó? Ngoại trừ Thiên Diệu và nhà họ Bạch ra, đoán chắc không ai dám đắc tội với nhà họ Tề đâu!”
“Aiz, xem ra lại là một tên tiểu tử không muốn sống!”
“…”
Lâm Tử Thanh bọn họ ngây ngẩn cả người, mình làm gì có quyền thế gì ở thành phố Thiên Hải chứ?
Trương Thiên so quyền thế cùng với nhà họ Tề, đây khác nào chơi với lửa đâu?
Lâm Tiểu Nhã nhìn thấy tình hình bây giờ, cô suy nghĩ một chút, trong đầu đột nhiên xuất hiện cái tên ‘Ông nội của Tề thiếu Thiên Hải’ này.

Nếu nói về sức mạnh bức ép thì tối qua cái tên ‘Ông nội của Tề thiếu Thiên Hải’ này còn có thể ép Tề thiếu gia ăn phân, chứng tỏ sức mạnh rất hùng mạnh, nếu mời hắn ra mặt, chắc hẳn là có thể làm cho nhà họ Tề còn mặt mũi ư?
Cô lấy điện thoại ra tìm kiếm cái tên ‘Ông nội của Tề thiếu Thiên Hải’, dùng nền tảng nhắn tin riêng tư gửi cho hắn mấy tin nhắn cầu cứu.

Tề Mộc Lương nghe thấy lời Trương Thiên nói, coi như cái rắm thôi!

Ông ta há mồm cười to, nói: “Ha ha ha, buồn cười quá, quyền thế nhà họ Tề tao ở thành phố Thiên Hải còn không bằng một nền tảng phát sóng trực tiếp ở Khánh Giang của mày sao? Thật sự là tên tiểu nhân ngu ngốc!”
Trương Thiên nở nụ cười, mở miệng giễu cợt: “Vậy sao? Thử so xem?”
Lúc này, trong đám người bước ra ba bốn người, đi về hướng Trương Thiên.

Sau khi mọi người xem rõ là ai, kinh ngạc nói:
“Mau nhìn kia, đó không phải chủ nhà Bạch Doãn Sinh của nhà họ Bạch sao? Đi sau ông ấy chính là Bạch thiếu gia đó!”
“Đúng thật là người của nhà họ Bạch, nhà giàu nhất đều đã đến rồi? Bọn họ là người của bên nào vậy?”
“Cậu xem Nhị quản gia vốn dĩ là ở Đông Khôi Xã, hiện tại phó tổng Triệu Chí Hổ của tập đoàn Thiên Diệu, anh Hổ cũng ở trong đó!”
“Trời ơi, đúng là anh Hổ, lại là một nhân vật lớn!”
“Này, cậu thanh niên hơi mập kia là ai thế?”
“Không đúng, đây là tổng giám của tập đoàn Thiên Diệu mà? Buổi sáng hôm nay trong họp báo tuyên bố đổi tên Đông Khôi Xã thành tập đoàn Thiên Diệu tôi đã thấy cậu ta.


“Đúng vậy, chính là tổng giám đốc mới của tập đoàn của Thiên Diệu, hình như tên là Châu Vũ thì phải!”
“Oa, mấy nhân vật lớn này hình như là đi về hướng của cậu thanh niên kia đó!”
“…”
Bốn người đều đi tới trước mặt của Trương Thiên.

Bạch Doãn Sinh tôn kính gọi một tiếng: “Chủ tịch Trương, hội trưởng Trương!”
Châu Võ và Bạch Tiểu Mộc cũng gọi một tiếng: “Anh Thiên!”
Triệu Chí Hổ như cậu em nhỏ gọi một tiếng: “Thiên gia!”
Bùm!
Toàn hội trường như chết lặng, tất cả mọi người của thành phố Thiên Hải mở to hai mắt nhìn, thậm chí là hít thở không thông.

“Thiên gia, tôi không nghe nhầm đó chứ? Người này chính là Thiên gia?”
“Oa, đây là Thiên gia đã diệt trừ tận gốc Đông Khôi Xã sao?”
“Trời ơi, khó trách hắn lại dám làm ầm ĩ với nhà họ Tề, ở trước mặt Thiên gia của Thiên Diệu hắn thì nhà họ Tề tính là cái rắm gì!”

“Lúc vẫn còn Đông Khôi Xã, nhà họ Tề cũng chỉ là thằng em nhỏ thôi, hiện tại đối mặt với Thiên Diệu còn mạnh hơn Đông Khôi Xã…”
“Xem ra lần này nhà họ Tề tìm đến cái chết rồi!”
“Sao lại dám chọc ghẹo Thiên gia?”
Tề Mộc Lương hai mắt trống rỗng, giống như bị ngũ lôi đánh trúng vào vậy.

Ông ta nghe thấy tiếng của Châu Vũ và Bạch Tiểu Mộc gọi, gần như có thể khẳng định được thân phận của người đàn ông trước mắt này.

Dù sao tối hôm qua hai người này đã đến nhà họ Tề một chuyến, ông ta khẳng định quen biết Châu Vũ, hơn nữa Bạch Doãn Sinh cũng gọi một tiếng chủ tịch Trương!
Tề Nguyên Thiều lại còn dám đắc tội với Thiên gia?
Thâm tâm Tề Mộc Lương có hàng vạn chữ chửi bới đang chạy như điên trong não.

Thiên gia gần đây, chính là ông trời của thành phố Thiên Hải, cũng chính là vị thần của thành phố Thiên Hải, làm sao có thể đắc tội được?
Diệt tận gốc Đông Khôi Xã còn được thì tiêu diệt nhà họ Tề bọn họ chỉ là cái nhấc tay.

Bịch!
Tề Mộc Lương trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trương Thiên, cả người run rẩy sợ hãi cực điểm, khóc lóc cầu xin tha thứ, nói: “Thiên gia, ông là Thiên gia!”
“Tề Mộc Lương tôi có mắt như mù rồi, Thiên gia, tôi đền tội cho cậu!”
“Thiên gia, cầu xin cậu buông tha cho tôi.


Lúc này vẻ mặt đám người Lâm Tử Thanh đều ngẩn ra!
Chuyện gì thế này?
Chủ nhà họ Tề hùng mạnh, sao lại có thể quỳ xuống trước mặt Trương Thiên?
Đôi mắt đẹp của bọn họ đều chuyển hướng nhìn về phía Trương Thiên.

.

Bình Luận (0)
Comment